Chương 47: (Vô Đề)

Người gửi tin nhắn là anh họ của cậu.

[Tiểu Nhung, anh về rồi.]

[Có thời gian không? Anh muốn gặp em một lát.]

Bất chợt, Tô Nhung nhớ lại buổi tiệc tối hôm đó — người đàn ông bước vào giữa vòng vây của bao ánh nhìn ngưỡng mộ.

Dù chỉ vô tình lướt qua góc mặt, nhưng Tô Nhung vẫn lập tức nhận ra đó là anh họ của mình. Liên hệ lại việc rất nhiều người hôm đó nhắc đến họ Tô và "Ngài Tô", cậu chợt hiểu ra: buổi tiệc hôm đó hẳn là được tổ chức để đón chào Tô Yến Lâm.

Xem lại thời gian gửi hai tin nhắn đó, Tô Nhung nhận ra hôm đó đúng lúc ký túc xá mất điện. Cậu còn nhớ lúc đó điện thoại có hiện tin nhắn, nhưng do quá bận nên chưa kịp đọc, sau đó cũng quên luôn.

Bây giờ mà nhắn lại thì có quá muộn rồi không?

Do dự chốc lát, Tô Nhung quay sang nhìn Hứa Cảnh Dịch:

"Anh em có nhắn tin cho em mấy hôm trước, nhưng em không thấy... Bây giờ em có nên trả lời lại không?"

"Không cần đâu." – Hứa Cảnh Dịch trả lời dứt khoát.

Tô Nhung ngẩn người.

"Thấy em không trả lời, cậu ta đã liên lạc với anh rồi. Anh nói với cậu ta là bọn mình đang ở bên nhau." – Giọng Hứa Cảnh Dịch bình thản như thể đó là sự thật hiển nhiên – "Cậu ta còn bảo mới về nước nên khá bận, dặn anh thay cậu ta chăm sóc em cho tốt."

"Đợi khi nào cậu ta ổn định công việc rồi sẽ đến gặp em."

Tô Nhung gật đầu, không hề nghi ngờ lời Hứa Cảnh Dịch, còn cảm thán:

"Anh em bận thật đó."

Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, Hứa Cảnh Dịch chỉnh lại mái tóc hơi rối cho cậu, rồi đưa tay xuống phía sau cổ:

"Cổ còn đau không?"

"Đỡ nhiều rồi ạ." – Hôm qua tỉnh dậy, Tô Nhung bị đau cổ do nằm sai tư thế. Nếu không nhờ Hứa Cảnh Dịch bôi thuốc và xoa bóp, chắc giờ vẫn còn đau ê ẩm.

Cậu cúi đầu để anh thuận tiện xoa bóp, đến khi tay đối phương chạm trúng chỗ mỏi nhức, cậu không kiềm được mà khẽ rên một tiếng.

Tô Nhung không hề nhận ra đôi mắt Hứa Cảnh Dịch tối lại, cậu còn vô tư kéo cổ áo xuống một chút, để anh dễ xoa hơn.

"Dịch sang bên trái một chút... đúng rồi... ừm... ngay chỗ đó..."

Làn da trắng mịn hoàn toàn phơi bày trước mắt Hứa Cảnh Dịch, đầu ngón tay thô ráp chạm vào làn da mịn màng ấy, chỉ cần dùng chút lực là có thể thấy ngay màu hồng nhàn nhạt nổi lên. Sự đối lập giữa trắng và hồng khiến anh không thể dời mắt.

Chỉ cần một bàn tay là anh có thể che kín cả nửa bờ vai nhỏ ấy. Nếu tiếp tục trượt xuống, anh hoàn toàn có thể dễ dàng ôm gọn cậu vào lòng, rồi đưa thẳng lên giường.

Nhịp thở vốn đều đặn của Hứa Cảnh Dịch khựng lại trong giây lát. Yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói đột ngột trở nên khàn khàn lạ thường:

"Lực tay như thế này được chứ?"

"Ổn ạ..."

Tô Nhung hoàn toàn thả lỏng, tận hưởng sự chăm sóc tỉ mỉ từ người anh thanh mai trúc mã. Cậu thoải mái đến mức ngáp dài, uể oải nằm rạp xuống giường, giọng lười biếng:

"Thấp xuống chút nữa... nhẹ tay một chút..."

"Được."

Đôi tay lớn chậm rãi lướt dọc xương bả vai xuống vùng thắt lưng, hai ngón cái ấn vào cột sống rồi từ từ xoa bóp ngược lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!