Chương 46: (Vô Đề)

"Vẫn còn thấy khó chịu à?"

Tô Nhung khẽ gật đầu mà không nói gì, rồi nhẹ nhàng tựa người vào lòng Hứa Cảnh Dịch. Cậu hoàn toàn không nhận ra mình đã được người đàn ông ấy ôm trọn vào lòng. Sự khác biệt rõ rệt về thể hình khiến Hứa Cảnh Dịch dễ dàng bao bọc, kiểm soát cậu hoàn toàn.

Ánh mắt lướt qua đỉnh đầu Tô Nhung, khi thấy một bóng người thoáng hiện sau lớp kính mờ trên cánh cửa phòng bệnh, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch thoáng trầm xuống. Anh cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh, đưa cho Tô Nhung:

"Uống chút nước đi. Anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."

Tà áo vừa rời đi đã bị kéo nhẹ lại. Nhìn thiếu niên đang ngước mắt níu mình, Hứa Cảnh Dịch khẽ xoa đầu cậu, giọng dịu dàng dỗ dành: "Anh đi gọi bác sĩ."

"... Vâng."

Tô Nhung buông tay ra, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn theo bóng lưng Hứa Cảnh Dịch cho đến khi anh khuất hẳn sau cánh cửa.

Cầm ly nước còn bốc khói, cậu nhấp từng ngụm nhỏ. Dòng nước ấm lướt qua cổ họng khô rát rồi chảy xuống dạ dày, khiến cả người như được bao bọc trong một làn hơi ấm dịu dàng.

Nằm xuống giường trở lại, đầu óc Tô Nhung có chút mơ màng. Cậu nghĩ đến tình trạng cơ thể kỳ lạ sau khi tỉnh dậy và những gì đã xảy ra tối qua.

Dù không nhớ rõ toàn bộ quá trình, nhưng cậu hiểu rõ vì sao bản thân lại rơi vào tình cảnh đó.

Là làn sương mù bỗng nhiên xuất hiện.

Giờ nghĩ lại, làn sương đó hẳn là một loại thuốc xịt. Khi ngửi thấy mùi lạ ấy, cơ thể bắt đầu không ổn—đầu óc choáng váng, toàn thân như rã rời.

Nhưng... là ai đã hãm hại cậu?

Tô Nhung tự nhận mình trước giờ không gây thù chuốc oán với ai. Vậy tại sao lại có người muốn ra tay với cậu?

Ngoài hành lang, Hứa Cảnh Dịch đang đứng bên cửa sổ cùng một người đàn ông khác.

Quan sát sắc mặt anh một cách cẩn thận, Triệu Triển báo cáo:

"Đã điều tra rõ rồi, người hạ thuốc tối qua là cậu út nhà họ Bạch."

"Nhà họ Bạch?"

"Là gia tộc đứng sau Tập đoàn Bạch Lợi, chuyên về ngành khách sạn. Tên đó là con út của Bạch Thành Kim, vừa từ nước ngoài trở về nghỉ hè."

"Loại thuốc đó cũng đã xác minh, mua từ chợ đen. Vì thành phần không thuần khiết, nên chất lượng cực kỳ kém." – Nói đến đây, Triệu Triển ngừng một chút rồi hỏi –

"Thiếu gia Hứa, chuyện này cậu muốn xử lý thế nào?"

Gật đầu nhẹ, Hứa Cảnh Dịch vuốt ngón tay, ánh mắt dừng lại ở chú chim bồ câu trắng đang đậu trên cột đèn, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng: "Lấy cách của hắn, trả lại cho hắn."

"Nhớ chọn thứ tốt một chút, đừng dùng loại hàng rẻ tiền như hắn đã làm."

"Rõ, tôi hiểu rồi."

Hiểu rõ dụng ý của Hứa Cảnh Dịch, Triệu Triển không hỏi thêm. Vừa hay bác sĩ đi tuần đến gần, anh liền chào rồi rời đi.

Khi đến ngã rẽ, Triệu Triển ngoái đầu nhìn lại. Thấy Hứa Cảnh Dịch đang nói chuyện với bác sĩ bằng vẻ mặt dịu dàng lễ độ, anh ta bất giác rùng mình.

Thu lại ánh nhìn, Triệu Triển vội vàng rời khỏi hành lang.

Còn Hứa Cảnh Dịch thì vẫn mỉm cười trò chuyện với bác sĩ. Sau khi mô tả lại những phản ứng của Tô Nhung sau khi tỉnh, anh đưa bác sĩ trở lại phòng bệnh.

Trên giường, thiếu niên trông có phần mệt mỏi, chỉ khi thấy có người bước vào mới gượng ngồi dậy, ánh mắt trống rỗng nhìn hai người, không nói lời nào.

Bàn tay to xoa nhẹ mái tóc của Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch thấp giọng đầy lo lắng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!