Chương 45: (Vô Đề)

Sắc mặt của người kia rất tệ. Khi thấy Giang Tiền đứng đó không chút biểu cảm nhìn mình, trong lòng Bạch Khâm bỗng chột dạ.

"Có chuyện gì sao?" – Giang Tiền hỏi.

"Vì sao chỉ có một mình anh..." – Bạch Khâm kịp thời nuốt lại phần sau của câu nói – "Sao anh lại ở đây một mình?"

Ánh mắt Giang Tiền dừng trên gương mặt Bạch Khâm vài giây. Sau khi xác định mình không quen biết người này, anh ta lạnh lùng đáp:

"Tôi buồn ngủ, đang ngủ."

"Có vấn đề gì à?"

Bạch Khâm nghẹn họng trong chốc lát, trong lòng như bị nghẹn một hơi tức cảm giác như đang chuẩn bị tung một đòn chí mạng trong game, không ngờ lại bị đối phương nhẹ nhàng chặn lại một cách thô bạo.

"Không... không có vấn đề gì cả..."

Ánh mắt cậu ta vẫn không ngừng lướt qua khắp căn phòng. Khi chắc chắn người còn lại không ở đây, cậu ta khẽ "chậc" một tiếng đầy khó chịu.

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng người đứng bên cạnh là Tần Thừa vẫn nghe thấy.

Thấy vậy, Tần Thừa lên tiếng:

"Nãy giờ không thấy anh dưới lầu, ba tôi nói muốn tìm anh."

"Ồ, vậy à?" – Giang Tiền không đổi sắc, ánh mắt lần lượt lướt qua mấy người đứng sau Tần Thừa – "Tìm tôi mà cần đến từng này người?"

Nghe vậy, mặt Tần Thừa hơi cứng lại, ngượng ngùng cười:

"Mọi người... đều rất quan tâm anh."

"Đã biết anh không sao rồi, vậy bọn tôi xuống trước." – Dưới ánh mắt âm trầm của Giang Tiền, Tần Thừa không khỏi thấy gai người, quay đi trước khi rời khỏi còn nói thêm: "Thiếu gia nhà họ Tô đến rồi, ba nói muốn chúng ta cùng đi gặp mặt làm quen."

"Anh cũng mau xuống nhé."

"Biết rồi."

Bàn tay đang buông thõng sau lưng anh ta siết chặt lại. Chỗ vết cắn mà Tô Nhung để lại trên tay Giang Tiền vẫn nóng rát như bị lửa thiêu, dấu răng nhỏ gọn và rõ nét nơi hổ khẩu là bằng chứng duy nhất chứng minh Tô Nhung từng thực sự xuất hiện ở đây.

Thu hồi ánh nhìn, Giang Tiền lại nhìn về phía cửa sổ. Chiếc xe đen chở Tô Nhung đã biến mất không để lại dấu vết.

"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?"

Vẫn nắm chặt tay Tô Nhung bên giường bệnh, Hứa Cảnh Dịch cau mày nhìn bác sĩ đang mặc áo blouse trắng. Khi thấy người kia có ý định kéo chăn ra, bàn tay anh lập tức đè mạnh xuống chăn.

"Thiếu gia Hứa, tôi cần kiểm tra cho cậu ấy..."

Bàn tay đè lên chăn khẽ siết lại. Sau một thoáng suy nghĩ, Hứa Cảnh Dịch mới chịu lui sang bên một bước.

Quần áo của Tô Nhung đã được thay xong, khuy áo sơ mi được cài kín đến tận cổ, quần dài rộng thùng thình che kín đôi chân trắng nõn, gầy gò của cậu.

Dù đã nhường bước, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Hứa Cảnh Dịch khiến bác sĩ vô cùng căng thẳng. Ông vốn định đề nghị đối phương ra ngoài chờ, nhưng nhớ đến mấy vệ sĩ đang đứng bên ngoài, lập tức im bặt.

Nghĩ đến thái độ cung kính của viện trưởng dành cho Hứa Cảnh Dịch lúc nãy, vị bác sĩ liền dẹp bỏ mọi suy nghĩ linh tinh, tập trung vào việc kiểm tra tình trạng của cậu thiếu niên.

"Xét nghiệm máu cho thấy không có dấu hiệu bất thường. Tôi đoán đây là một loại thuốc gây ảo giác loại kém, không đến mức khiến người ta hôn mê, nhưng sẽ làm tê liệt cơ thể, tay chân mềm nhũn."

"Không cần xử lý gì phức tạp, hít thở không khí một lúc sẽ đỡ hơn." – Dừng một chút, ông lại nói tiếp: "Giờ thì cậu ấy đã không sao rồi, nhưng tốt nhất nên ở lại theo dõi một đêm."

"Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!