Chương 42: (Vô Đề)

Không ổn rồi!

Nhận ra Tô Nhung hoàn toàn không thể đáp lại, sắc mặt Giang Tiền lập tức trầm xuống. Anh ta lập tức bế cậu lên

- thân thể này đối với anh mà nói vừa gầy vừa nhẹ, không hề nhìn về phía cửa lấy một lần, thẳng tiến về phòng nghỉ riêng của mình.

Sau lưng họ, bữa tiệc vẫn đang tưng bừng náo nhiệt, tiếng cười nói, tiếng ly chạm ly vang lên không dứt.

Nhưng giữa đám đông ấy, có hai người hoàn toàn không để tâm đ ến không khí ấy.

"Đã tìm thấy Tô Nhung chưa?"

"Chưa, tìm khắp nơi mà không thấy."

"Khốn kiếp! Em ấy rốt cuộc chạy đi đâu rồi?!"

Cố kìm nén cơn bực tức đang cuộn trào, Hình Diễm Thần nhìn Sở Lam với vẻ khó chịu: "Cậu nói xem tại sao lại dẫn em ấy đến đây, còn bắt em ấy ăn mặc như thế này. Nếu bị ai đó đưa đi mất thì—"

"Sở Lam."

Lạnh lùng ngắt lời, giọng nói của Sở Lam thấp và sắc lạnh, sắc mặt tối đen đến đáng sợ. Lời nói của Hình Diễm Thần khiến anh ta bất an, đến mức không thể giữ được vẻ điềm đạm thường ngày: "Im miệng trước đi. Anh tìm bên kia, tôi tìm bên này."

Nhìn bóng Sở Lam rảo bước rời đi, Hình Diễm Thần nghiến chặt hàm răng. Hắn ta biết bây giờ không phải lúc nổi nóng, chỉ có thể nhịn xuống cơn giận, quay người tìm kiếm khắp nơi theo hướng mà đối phương vừa chỉ.Cùng lúc đó, lối vào buổi tiệc lại một lần nữa náo nhiệt. Lần này còn ồn ào hơn lúc cậu cả nhà họ Tô xuất hiện.

Tô Nhung bị đặt nằm trên giường, cả người cậu xoắn xuýt không yên, vẻ mặt khó chịu. Bộ tóc giả trên đầu bị cậu kéo lệch đi, lớp trang điểm vốn tinh tế giờ đã nhòe nhoẹt. Gương mặt trắng trẻo mềm mại nhăn lại đầy tội nghiệp.

Khóe mắt vì bị dụi nên đỏ lên, đôi mắt hé mở ươn ướt, hàng mi dài dính ẩm ướt, vẻ như sắp khóc lại cố nín, mong manh dễ vỡ đến đáng thương.

"Lạ quá... tôi không... không còn chút sức lực nào nữa..."

Giọng cậu khàn khàn, mềm nhũn, từng chữ rời rạc tuôn ra từ đôi môi hồng nhạt. Lần thứ hai mở mắt, khóe mắt đã đỏ hoe, nghẹn ngào thều thào rằng mình thấy rất khó chịu.

Ánh mắt cầu cứu dừng lại trên người đàn ông đã bế mình lên. Tầm nhìn của Tô Nhung trở nên mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc rối bời.

Cảm giác lúc này thật khó diễn tả — tứ chi tê dại, tê buốt — như máu trong người bị chặn lại, hoặc như có hàng vạn con kiến nhỏ đang bò trong mạch máu, gặm nhấm từng chút một.

Muốn thoát khỏi cảm giác ấy, nhưng cơ thể cậu giờ đây chẳng còn chút sức lực để kháng cự. Thậm chí, việc chống người ngồi dậy cũng không thể.

"Chờ tôi một lát, tôi gọi bác sĩ đến."

Giang Tiền nhìn bộ dạng bất thường của Tô Nhung mà giọng cũng trở nên hoảng loạn hiếm thấy. Gương mặt điển trai lộ ra vẻ luống cuống chưa từng có, trông giống hệt một cậu trai trẻ vụng về lần đầu gặp chuyện khẩn cấp.

"Đừng... đừng đi mà..."

Không nghe rõ anh ta nói gì, nhưng Tô Nhung cảm nhận được người này sắp rời đi. Trong lúc mơ hồ, cậu níu lấy vạt áo anh ta, giọng như sắp khóc:

"Làm sao đây... tôi thật sự rất khó chịu..."

"Hức... giúp tôi với..."

Cậu chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu nói ấy, bản năng sinh tồn khiến cậu cố níu lấy người trước mặt — dù giờ đây cậu chẳng còn phân biệt được người ấy là ai.

"Tôi..."

Chỉ là một động tác níu nhẹ, nhưng lại khiến Giang Tiền như bị trói chặt chân lại. Anh ta không thể bước đi, bị vẻ mặt đáng thương đó làm mê hoặc, anh ta khụy gối ngồi xuống bên giường.

Khoảng cách gần sát đủ để anh ta thấy rõ mọi biến hóa trên gương mặt nhỏ nhắn kia. Ánh mắt anh ta dừng lại đôi mắt ươn ướt của Tô Nhung, lướt qua khóe mắt đỏ hoe và đôi môi nhỏ đang khẽ hé, thở d ốc.

Đôi môi ấy hẳn vừa bị cắn đến sưng đỏ, màu son hồng hoa hồng càng làm nó nổi bật. Quầng môi nhỏ nhắn nhô cao, ửng đỏ, đôi môi khẽ hé lộ ra sắc hồng ẩm ướt bên trong...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!