Úy Khanh Duẫn đột ngột quay đầu lại. Khi trông thấy một "người phụ nữ" cúi đầu, tóc dài xõa xuống che mặt, hắn khẽ cau mày, thu lại ánh mắt đầy khó chịu.
Lúc này, tim Tô Nhung đập thình thịch, không dám ngẩng đầu lên. Bàn tay đang khoác lên cánh tay Sở Lan bất giác siết chặt hơn.
"Sao thế?"
Giọng nói ôn hòa của Sở Lan vang lên từ phía trên. Tô Nhung cúi đầu, hoảng loạn đáp nhỏ: "Em muốn đi vệ sinh một chút..."
"Vậy để tôi đi với em."
"Không... không cần đâu, em tự đi được ạ."
Thực ra Tô Nhung không thực sự cần vào nhà vệ sinh. Vừa dứt lời, cậu đã quay người, đi thẳng về hướng mà nãy giờ cậu thấy có gắn bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh.
Hành động quá nhanh khiến Sở Lan và Hình Diễm Thần đều trầm hẳn sắc mặt. Một trong hai người lên tiếng:
"Tôi đi tìm em ấy về."
"Được."
Tô Nhung hoàn toàn không đi vào nhà vệ sinh. Cậu luồn lách qua vài nhân viên phục vụ rồi rẽ vào một góc khuất để trốn. Vừa định thở phào một hơi thì phía sau chợt vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cậu sững người khi nhìn thấy người vừa đến.
Cùng lúc đó, trong mắt Tần Trình cũng thoáng qua vẻ bất ngờ.
"Tôi nhớ cậu... Cậu là Tô Nhung, đúng không?"
"Ừm..."
Vừa nói xong, Tô Nhung đã không biết nên nói gì tiếp. Với bộ dạng hiện tại của mình, cậu thật sự không tiện trò chuyện với người quen. Cậu lúng túng kéo váy, nhưng lại nghe Tần Trình cười nhẹ khen:
"Cậu mặc váy đẹp thật đấy. Nếu không lại gần, tôi còn chẳng nhận ra."
"Cảm ơn..."
Tô Nhung đáp một cách cứng nhắc, vẫn không biết nên cư xử thế nào. Cuối cùng cậu chỉ có thể viện lý do "cần vào nhà vệ sinh" rồi vội vã bỏ đi.
Tần Trình nhìn theo bóng cậu bước vào nhà vệ sinh gần đó, nụ cười trên môi cũng dần biến mất. Gương mặt y trở nên vô cảm, ánh mắt trầm lặng dõi theo hướng Tô Nhung vừa khuất bóng.
"Tiểu Trình, sao cậu lại đứng đây một mình?"
Một giọng nói từ bên cạnh chen vào. Tần Trình quay lại nhìn người vừa đến, không khỏi nhướng mày: "Cậu về rồi à? Không phải bị ép đi học sao?"
Bạch Khâm mỉm cười, bộ dáng thảnh thơi: "Thì đang nghỉ lễ mà."
Bạch Khâm nhìn theo ánh mắt vừa rồi của Tần Trình, tỏ vẻ vô tình hỏi: "Hồi nãy tôi thấy cậu nói chuyện với một cô gái?"
"Không phải con gái, là con trai." – Tần Trình đính chính.
"Không thể nào... nhìn từ phía sau vừa xinh vừa mềm mại, sao lại là con trai?" – Bạch Khâm ngạc nhiên – "Là bạn cậu à?"
"Cũng không hẳn là bạn. Chỉ là đã gặp vài lần."
Tần Trình gật đầu, không muốn giải thích nhiều:
"Cậu ấy là bạn cùng phòng của anh tôi."
"Anh cậu?" – Bạch Khâm khựng lại, rồi nói – "Là người mà ba cậu mới tìm lại gần đây..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!