Chương 37: (Vô Đề)

Suy nghĩ một lúc, Giang Tiền nhắc nhở: "10 giờ tối nay ký túc xá sẽ cúp nước."

Tô Nhung đang định làm gì đó thì khựng lại, ngơ ngác quay sang nhìn Giang Tiền, nghiêng đầu, khẽ "A?" một tiếng.

"Trong nhóm ký túc có thông báo rồi." – Giang Tiền đáp nhạt, thu lại ánh mắt. "Chưa đến 15 phút nữa là tới 10 giờ rồi."

"Vậy... vậy tôi đi tắm ngay!" – Cậu là người có thói quen tắm rửa mỗi ngày, nên vừa hiểu ra vấn đề đã vội vàng ôm theo quần áo sạch rồi lao thẳng vào phòng tắm, luống cuống *****.

Nước từ vòi hoa sen xối xuống lạnh buốt, dù thời tiết đang nóng, Tô Nhung cũng không chịu nổi tắm nước lạnh.

Cậu cuống quýt điều chỉnh bình nóng lạnh, đợi đến khi nhiệt độ vừa đủ ấm mới bắt đầu kỳ cọ cơ thể.

Nhưng nước lại ngừng chảy nhanh hơn cậu tưởng.

Ngay lúc cúi đầu vừa xối hết lớp bọt trên tóc, thì dòng nước đột ngột ngắt ngang. Cùng lúc đó, đèn trong phòng tắm cũng phụt tắt.

Tiếng nước ngưng bặt, rồi sau đó là một tiếng kêu khe khẽ vì giật mình, cả phòng tắm nhỏ liền rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Tô Nhung vang lên mơ hồ.

"Giang... Giang học trưởng, anh có ở ngoài đó không?"

Tô Nhung cẩn trọng cất tiếng gọi, hàng mi dính ướt xẹp lại thành từng chùm, đôi mắt chỉ có thể mở hé, cố nhìn về phía cửa phòng tắm đang khép chặt.

Không có tiếng trả lời.

Cậu gọi thêm vài lần nữa, thậm chí còn lặng lẽ hé ra một khe cửa nhỏ.

Bên ngoài yên tĩnh lạ thường.

Cả phòng ký túc đã chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn đường ngoài ban công hắt vào một chút sáng lờ mờ.

Sao lại cúp điện sớm hơn thông báo?

Và... dường như Giang Tiền cũng không có trong phòng.

May mà lớp bọt trên người đã được xả sạch, Tô Nhung mò mẫm lau khô người bằng khăn tắm, rồi ôm đống quần áo dơ cẩn thận bước ra khỏi phòng tắm.

Khả năng nhìn trong bóng tối của cậu không tốt, dù có ánh sáng yếu từ ngoài chiếu vào cũng chẳng nhìn rõ được xung quanh, chỉ có thể dựa vào cảm giác quen thuộc với căn phòng mà từng bước dò dẫm về phía bàn học của mình.

Chưa đến mười phút sạc mà chỉ được 20% pin, nhưng cộng thêm phần còn lại, tổng cộng chưa đến 30% pin cũng đã đủ cho Tô Nhung cảm thấy yên tâm phần nào.

Vừa mở điện thoại lên, việc *****ên cậu nghĩ tới lại là liên lạc với Giang Tiền.

Cúp điện bất ngờ, cộng thêm bạn cùng phòng đột nhiên biến mất khiến Tô Nhung bất giác bất an, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng hơi run rẩy.

'Reng reng'—Hai tiếng rung vang lên, là thông báo có tin nhắn mới.

Nhưng chưa kịp mở ra xem thì một số lạ gọi đến. Tiếng rung điện thoại vang lên giữa không gian yên tĩnh của ký túc nghe rõ đến rợn người.

Tựa như đang thúc giục, âm thanh dồn dập vang lên không ngớt, va vào lồ ng ngực như muốn đập tan sự bình tĩnh của cậu. Tô Nhung định tắt máy nhưng lỡ tay lại bấm nhầm nghe máy, còn bật luôn chế độ loa ngoài.

"A lô?"

Giọng đàn ông truyền đến, nghe có vẻ lạ nhưng lại mang theo chất giọng dịu dàng, khiến Tô Nhung dễ dàng đoán được người gọi đến là ai.

"Thầy Sở?"

"Là tôi." – Nghe thấy giọng Tô Nhung, Sở Lam dường như nhẹ nhõm hẳn – "Tô Tô, em không sao chứ? Tôi nghe nói khu ký túc bên em bị cúp điện hàng loạt."

"Em không sao ạ." – Nhịp tim đang gấp gáp từ từ ổn định lại, Tô Nhung tò mò hỏi: "Em có thấy thông báo cúp nước lúc 10 giờ, nhưng sao lại mất điện sớm vậy ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!