Nghe giọng điệu thì có vẻ... không thân lắm.
Sau khi liên tiếp hỏi thêm vài câu, cảm thấy mình đã hiểu đủ, Tần Thừa mới thôi không truy hỏi nữa, quay lại nhập vào cuộc trò chuyện với Khang Đông Đình.
Tô Nhung khẽ thở phào một hơi, lặng lẽ dịch người thêm chút nữa, nửa bên người đã dính sát vào cửa xe, hai tay đặt trên đùi cũng bắt đầu cảm thấy lạnh buốt.
Xe dừng lại trước cổng trường.
Tô Nhung và Nhạc Sâm xuống xe, sau khi vẫy tay chào tạm biệt Khang Đông Đình và Tần Thừa vừa hạ cửa kính xe xuống, cả hai mới quay người đi vào trong.
Vừa bước chân vào cổng trường, không hiểu sao Nhạc Sâm bỗng khựng lại, quay đầu nhìn ra sau với vẻ mặt khó hiểu. Cậu ta nhỏ bên cạnh liền hỏi:
"Anh sao thế?"
"Cảm giác như... có ai đang nhìn chúng ta." – Gãi đầu một cái, Nhạc Sâm nói – "Có lẽ là ảo giác thôi. Dù sao Đình Tử bọn họ cũng đi rồi mà."
Nghe thấy Khang Đông Đình đã rời đi, Tô Nhung mới chậm lại bước chân, đồng thời cũng buông tay Nhạc Sâm ra.
Cậu không mấy để tâm tới lời vừa rồi của Nhạc Sâm, dù gì cậu cũng thường hay có những "ảo giác" tương tự như thế.
Cả hai tiếp tục bước về phía ký túc xá, không hề hay biết rằng phía sau thùng thư lớn đặt bên cạnh cổng trường có một người đàn ông cao lớn đang đứng, đội mũ lưỡi trai xanh dương.
Ánh mắt anh ta vẫn dõi theo Tô Nhung từ lúc cậu bước xuống xe.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Giang Tiền ánh lên một tia lạnh lẽo. Đến khi không còn thấy bóng dáng Tô Nhung nữa, anh ta mới thu lại ánh nhìn, chuyển sang dõi theo hướng chiếc xe đen lúc nãy đã rời đi. Trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt Tần Thừa hiện lên trong trí óc anh, ánh mắt càng lúc càng tối sầm lại.
Tô Nhung sao lại quen Tần Thừa?
"Tiểu Nhung, em ăn tối chưa?"
"Em ăn rồi." – Vừa trả lời, Tô Nhung vừa thay dép rồi ngồi xuống ghế. Cậu tựa người lên lưng ghế, cả người toát ra vẻ mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhõm.
Vì chiếc ghế có thể điều chỉnh độ cao nên cậu chỉnh lên mức cao nhất, đôi chân thon thả mang tất trắng lơ lửng đong đưa. Chiếc quần short chỉ dài tới đầu gối vì tư thế ngồi không gọn gàng mà bị kéo cao lên, để lộ gần như toàn bộ phần đùi trắng nõn mềm mại.
Chiếc áo thun cổ tròn thì quá rộng, để lộ phần xương quai xanh tinh xảo và vùng ngực phẳng mịn trắng muốt – đủ khiến ánh mắt người ta khó mà rời đi.
Giang Tiền vừa bước vào phòng đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người. Cổ họng anh ta chuyển động lên xuống một cách vô thức.
Chỉ trong giây lát, vẻ mặt anh ta liền trở lại bình thản, không liếc nhìn thêm, đi thẳng về phía góc của mình.
Anh ta lần lượt đặt đồ đạc lên bàn. Nhưng khi tay chuẩn bị tháo mũ, lại bất chợt khựng lại vì động tác nhỏ của người bạn cùng phòng đang cúi thấp đầu, nhỏ giọng trò chuyện qua điện thoại với người đàn ông nào đó.
Lông mày Giang Tiền chau lại, đầy khó chịu.
Cậu nhóc kia cúi đầu nói chuyện như thể đang làm chuyện lén lút, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, như đang nũng nịu.
Giang Tiền chưa từng nghe Tô Nhung dùng giọng điệu ấy nói chuyện với mình. Bình thường cậu luôn nói nhỏ nhẹ, có chút dè dặt, nhưng chưa bao giờ mềm mại đến mức này.
Khó chịu đến mức không kìm được mà bật ra một tiếng "tsk" khe khẽ. Anh ta nhận ra giọng Tô Nhung ngày càng nhỏ lại, càng mềm hơn nữa.
Một cơn bực bội không tên từ đâu trào lên, Giang Tiền ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc điều hòa đang chạy chậm rãi trên trần nhà.
"Bạn em hôm nay dẫn em đi ăn gà hầm hạt dẻ, ngon lắm... Hay lần sau tụi mình cũng thử—"
Giọng Tô Nhung vừa nhỏ nhẹ vừa chuyên tâm kể về bữa tối của mình, thì bỗng chốc ngưng bặt – vì Giang Tiền với gương mặt không biểu cảm đang đứng trước mặt cậu, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào cậu.
Tô Nhung ngơ ngác, trong đầu như bị ai phủ một lớp sương mù, lắp bắp hỏi:
"Anh... anh sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!