Cuộc thi yêu cầu người cưỡi ngựa phải theo đúng trình tự tuyến đường đã định để vượt qua toàn bộ chướng ngại vật. Nếu vượt quá thời gian quy định, ngựa từ chối nhảy hoặc làm rơi chướng ngại, đều sẽ bị trừ điểm.
Vì không phải là một cuộc thi cưỡi ngựa chính thức nên nhiều quy tắc rườm rà đã được lược bỏ.
Theo tiếng còi hiệu lệnh của trọng tài, hai người đàn ông cưỡi ngựa lập tức phi nhanh ra khỏi vạch xuất phát.
Lúc này, cả hai vẫn đang ở thế cân bằng.
Khi thấy cả hai đã vượt qua chướng ngại *****ên một cách an toàn, Tô Nhung bất chợt cảm thấy vai mình bị một bàn tay đặt lên.
"Tô Tô nghĩ ai sẽ thắng?"
Vẫn giữ nét mặt điềm đạm nhìn ra sân đấu, trong mắt Sở Lam không có nhiều biểu cảm, nhưng phần cổ hơi căng cho thấy anh ta không thật sự bình tĩnh như vẻ ngoài.
Ít nhất thì anh ta rất để tâm đ ến câu trả lời của Tô Nhung.
"Chắc là anh Cảnh Dịch..." – Dù không rõ trình độ của Hình Diễm Thần ra sao, nhưng với Hứa Cảnh Dịch, Tô Nhung luôn tràn đầy tin tưởng.
"Ồ?"
"Em tin tưởng đến vậy sao?"
Sở Lam khẽ nói, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt mờ tối nhìn về phía Hứa Cảnh Dịch: "Tôi lại thấy có lẽ hai người họ sẽ hòa."
"TôTô, nếu tôi đoán đúng, em có thể đồng ý với tôi một chuyện không?"
"Chuyện gì ạ?"
Không lập tức đáp lời, Tô Nhung đợi đến khi thấy Hứa Cảnh Dịch vượt qua một chướng ngại khác một cách trơn tru mới quay sang nhìn Sở Lam.
"Không phải chuyện gì khó xử đâu." – Sở Lam cười khẽ, rồi cúi sát lại, giọng nói thì thầm bên tai Tô Nhung.
Vì sân thi hình vòng cung, nên sau khi vượt thêm chướng ngại kế tiếp, Hứa Cảnh Dịch và Hình Diễm Thần một lần nữa lướt ngang qua trước mặt Tô Nhung và Sở Lam.
Gió cuốn cát bay, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch liếc về phía Tô Nhung. Khi thấy người đàn ông tên Sở Lam đang sát cạnh người mình thương như vậy, bàn tay đang giữ dây cương đột nhiên siết chặt lại.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của chủ nhân, bước chân của Thanh Trúc chợt trở nên hỗn loạn đôi chút. Nhân lúc ấy, Hình Diễm Thần đang bám sát phía sau lập tức vọt lên.
Mặc dù ngay sau đó Hứa Cảnh Dịch đã điều chỉnh lại trạng thái, nhưng chỉ trong vài giây ấy, cục diện trận đấu đã bị đảo lộn.
Hai người... đồng thời về đích.
Khi thấy hai người đàn ông dắt ngựa bước lại gần, khóe môi Sở Lam khẽ cong lên, anh ta nói:
"Tô Tô, tôi đoán đúng rồi."
"Vậy thứ bảy tuần sau..."
"Em sẽ đến." – Tô Nhung nhẹ giọng đáp, coi như đã đồng ý lời mời đến dự bữa tiệc mà đối phương vừa đề cập.
"Đi đâu vậy?"
Dù giọng nói vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng trong ánh mắt Hứa Cảnh Dịch đã vơi đi sự dịu dàng. Anh nhìn Sở Lam, giọng lạnh nhạt:
"Không biết vừa rồi Sở tiên sinh nói gì với Tiểu Nhung vậy?"
Tiếng cười khẽ vang lên mang theo chút khiêu khích khó phát hiện, Sở Lam không tránh ánh nhìn của anh, thản nhiên đáp:
"Đó là bí mật nhỏ của chúng tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!