"Có thời gian ở đây lãng phí với anh, thà tôi về trường biết đâu lại tình cờ gặp được Tô..."
"Cậu nói gì cơ?"
Câu nói cuối cùng của Sở Lam rất nhỏ, lại thêm sân cưỡi khá ồn ào khiến Hình Diễm Thần khó mà nghe rõ.
"Không có gì." – Cất điện thoại vào túi, Sở Lam thở dài rồi nói tiếp:
"Tôi qua bên kia uống tách cà phê, đợi anh."
Anh ta chỉ về phía quán cà phê nhỏ nối liền với lối vào trong nhà, chuẩn bị bước đi thì bất ngờ dừng chân, ánh mắt nhìn thẳng về phía thiếu niên đang đứng ở lối vào sân cưỡi, ngẩng đầu trò chuyện cùng một người đàn ông.
Nhận thấy hành động của Sở Lam, Hình Diễm Thần nhíu mày, đưa mắt nhìn theo. Ánh nhìn ban đầu vốn mang chút khó chịu nhưng khi chạm phải bóng dáng của thiếu niên kia thì lập tức thay đổi.
Tô Nhung trong bộ đồ cưỡi ngựa thật sự rất nổi bật.
Chiếc mũ bảo hộ đen ôm gọn đầu, dây quai cài chặt giúp gương mặt nhỏ nhắn càng thêm thanh tú, chiếc cằm nhọn gầy nổi bật rõ ràng.
Áo polo trắng cổ bẻ ôm vừa người, bên ngoài khoác áo giáp đen bảo vệ phần ngực. Gấu áo được sơ vin vào chiếc quần cưỡi ngựa màu nâu đen, thiết kế ôm sát càng tôn lên đôi chân nhỏ gọn. Phần vải tăng cường ở hông khiến vòng ba trở nên đầy đặn vừa vặn.
Dù chiều cao không vượt trội, nhưng đôi ủng cưỡi ngựa mũi nhọn bằng da bò giúp đôi chân cậu thon dài hơn, làm người trong sân ai nấy cũng không thể không ngoái đầu nhìn.
Tô Nhung thì chẳng hề nhận ra những ánh mắt đó, nhưng người đàn ông bên cạnh cậu lại tinh ý nhận thấy tất cả.
Khóe môi đang mỉm cười của Hứa Cảnh Dịch từ từ thu lại, ánh mắt thoáng lạnh lùng. Anh không vui liếc nhìn những người đàn ông vẫn tưởng ánh mắt mình kín đáo.
Cúi người kéo Tô Nhung sát vào lòng, Hứa Cảnh Dịch cẩn thận cúi đầu chỉnh lại dây quai mũ cho cậu.
Hành động thân mật như vậy đã ngầm cho mọi người biết quan hệ của họ không đơn giản.
Người có mắt nhìn đã bắt đầu lặng lẽ dời ánh nhìn, nhưng chính hành động ấy lại khiến một vài người chủ động tiếp cận.
"Xong rồi, đi với anh nào." – Anh cầm tay Tô Nhung một cách tự nhiên.
Vừa bước được hai bước, một người đàn ông cưỡi ngựa mặt mày u ám tiến lại gần, còn bên ngoài hàng rào cũng có một người nữa đang đi tới.
So với người đang cưỡi ngựa, người đi bộ kia kiềm chế cảm xúc hơn nhiều, nhưng khi ánh mắt anh ta lướt qua bàn tay hai người đang nắm chặt, trong mắt thoáng hiện lên tia u ám.
Phía trước bị cản lại, Hứa Cảnh Dịch dù vẫn giữ phép lịch sự nhưng giọng nói lại có phần xa cách, ánh mắt chẳng mang chút nhiệt độ nào:
"Xin hỏi hai người là..."
Như chẳng nghe thấy lời của Hứa Cảnh Dịch, Hình Diễm Thần chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên cúi đầu kia, môi mím chặt rồi lên tiếng:
"Tô Nhung, giỏi thật đấy."
"Lại đổi người nữa rồi."
Hai lần gặp gần đây, bên cạnh Tô Nhung đều là hai người đàn ông khác nhau. Lần trước là một sinh viên trẻ trung, bộc trực; lần này là một người đàn ông trưởng thành hơn, lớn hơn Tô Nhung vài tuổi.
Nhướng mày, Hình Diễm Thần giọng chẳng tốt đẹp gì:
" Thay đổi gu nhanh thật đấy."
Hứa Cảnh Dịch không nói gì, chỉ liếc hắn ta một cái, giấu đi vẻ âm trầm trong mắt. Anh quay sang hỏi Tô Nhung đang siết tay anh rất chặt:
"Tiểu Nhung, em quen người này sao?"
Nghe thế, Hình Diễm Thần bật cười khinh khỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!