Vòng eo trắng trẻo, mềm mại hiện rõ trước mắt, hai hõm lưng lõm sâu, chỉ cần một tay là ôm trọn. Chiếc quần lót rộng thùng thình cứ lơ lửng trên hông, lỏng lẻo như chỉ cần kéo nhẹ là có thể trượt xuống, để lộ ra vùng da nhạy cảm trắng mịn phơn phớt hồng.
Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo toang hoàn toàn. Thiết kế ba mặt kính khiến ánh nắng rực rỡ dễ dàng tràn ngập khắp căn phòng, chiếu lên làn da vô thức lộ ra ngoài của cậu trai nhỏ.
Làn da vốn đã trắng, dưới ánh sáng dịu ấm của mặt trời lại càng trở nên chói lóa.
Nhìn Tô Nhung đang cúi thấp người hơn nữa, Hứa Cảnh Dịch khẽ nuốt xuống, giọng nói vốn trong trẻo bỗng trở nên khàn đặc: "Tiểu Nhung, trước tiên mặc đồ của anh đi đã."
Cậu tự nhiên đồng ý lời đề nghị của anh, mái tóc rối xù vì ngủ dậy lắc lư theo bước chân cậu khi cậu đi vào nhà tắm. Cậu hoàn toàn không nhận ra hơi thở của Hứa Cảnh Dịch đã trở nên nặng nề, ánh mắt cũng tối sầm lại vì phải cố gắng đè nén bản thân.
Uống một hơi cạn ly sữa đậu nành, Tô Nhung vừa lau miệng vừa hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, anh dậy từ sớm rồi ạ?"
Thực ra lúc sáng cậu có hơi lơ mơ tỉnh dậy, nhưng khi ấy trên giường chỉ còn một mình cậu. Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy phòng tắm trong phòng ngủ có đèn đang bật sáng.
"Ừm, khá sớm."
Thu dọn bát đũa trên bàn thành một chồng gọn gàng, lại rút hai tờ giấy lau mặt bàn, Hứa Cảnh Dịch nói: "Tầng năm của khu căn hộ này có phòng gym. Anh lên đó tập thể dục một chút."
"Em có hứng không? Mai cùng đi nhé?"
"Không ạ, tối nay em về trường rồi." – Tô Nhung lắc đầu từ chối, rồi đứng dậy giúp anh mang bát đũa vào bếp.
Thiết kế bếp mở khiến mọi động tác đều lọt vào tầm mắt. Hứa Cảnh Dịch nhìn Tô Nhung đặt bát đĩa vào bồn rửa, ánh mắt anh trầm xuống, lẩm bẩm một cách lạnh nhạt:
"Vậy à, Tiểu Nhung tối nay phải về rồi..."
"Gì cơ ạ?"
Tiếng nước chảy xối xả lấn át mất câu nói, Tô Nhung quay đầu lại, tay vẫn cầm chiếc đĩa sứ viền bạc.
"Không có gì." – Hứa Cảnh Dịch bước tới nhận lấy chiếc đĩa từ tay cậu, vẻ mặt tự nhiên nói tiếp:
"Anh đang nghĩ xem lát nữa nên đi đâu."
"Tiểu Nhung, muốn ra ngoài đi dạo không?"
"Dạ được, đi dạo thì em ok mà." – Cậu gật đầu đồng ý, chỉ cần không phải hoạt động tốn sức thì chuyện gì cậu cũng sẵn sàng tham gia.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên. Tô Nhung quay đầu nhìn về phía cửa.
"Quần áo anh đặt họ mang tới rồi."
"Là đồ mặc ra ngoài cho em đấy, lần này chắc chắn vừa."
Quả nhiên lời Hứa Cảnh Dịch nói không sai.
Từ cổ áo đến cạp quần, mọi thứ đều vừa vặn với cơ thể cậu. Chất liệu vải lại tốt, mặc ra ngoài không hề thấy bí bách hay khó chịu.
Hai người cùng mặc đồ thể thao tông xuyệt tông, đi trên đường cứ như hai anh em thân thiết.
Tô Nhung âm thầm nghĩ vậy, rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Dịch, lại nhìn xung quanh, tò mò hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, mình đi đâu thế ạ?"
"Cưỡi ngựa."
Tay anh đặt tự nhiên lên vai Tô Nhung. Hai người sánh vai trên đường, khoảng cách chẳng khác nào các cặp đôi thân mật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!