Chương 29: (Vô Đề)

Nhìn quanh căn nhà có nhiều phòng như vậy nhưng chỉ có duy nhất một chiếc giường lớn, Tô Nhung không kìm được mà trêu ghẹo:

"Anh Cảnh Dịch, sao ở đây chỉ có một cái giường thế?"

Cậu thấy chỗ này đúng là quá đơn sơ.

Hứa Cảnh Dịch cười khẽ, hơi ho một tiếng, rồi giải thích: "Vì nơi này chỉ có mình anh sống, nên chỉ chuẩn bị một chiếc giường thôi."

Dường như chợt nghĩ ra điều gì, giọng anh hơi do dự: "Giờ phải làm sao đây, hai người mà chỉ có một giường..."

"Vậy thì ngủ cùng nhau đi."

Không hề ngần ngại mà đề nghị ngay, Tô Nhung chẳng chút bận tâm đ ến chuyện ngủ chung với Hứa Cảnh Dịch. Dù sao hồi nhỏ cậu vẫn hay ngủ lại nhà anh, hai người vốn đã quen ngủ cùng một giường rồi.

"Tiểu Nhung không ngại à?"

"Không ạ." – Cậu vừa trả lời, vừa đi vài vòng trong phòng khách bằng đôi dép của Hứa Cảnh Dịch. Đến khi nhận ra đối phương không lên tiếng nữa, cậu mới quay đầu lại, có chút khó hiểu hỏi:

"Có chuyện gì sao ạ?"

Hứa Cảnh Dịch lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng, tiến đến gần cậu đang đứng cạnh cửa sổ sát đất.

"Chỉ là... anh thấy vui thôi."

Anh nhẹ nhàng vuốt v e chiếc áo gile đen và sơ mi tối màu trên người Tô Nhung. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh người đàn ông mặc âu phục cùng màu đứng cạnh cậu trong buổi tiệc tối nay lại hiện lên trong đầu Hứa Cảnh Dịch.

Nụ cười nơi khóe môi dần thu lại, anh dịu dàng nói: "Tiểu Nhung, muộn rồi, nên đi tắm rồi ngủ thôi."

"Em vào trước đi, anh sẽ lấy đồ cho em thay."

Trong lòng Tô Nhung, Hứa Cảnh Dịch luôn là người chu đáo. Cậu chẳng mảy may nghi ngờ việc liệu trong nhà anh có sẵn đồ vừa với mình hay không.

Khuôn mặt đỏ ửng, cậu kéo nhẹ vạt áo thun trắng rộng thùng thình trên người, ngượng ngùng hỏi: "Cái này có phải... ngắn quá không?"

Vạt áo chỉ dài tới gốc đùi, đi vài bước là lộ ra chiếc quần lót rộng quá khổ bên trong – vừa mới được thay.

"Không ngắn đâu."

Giọng anh trầm thấp, khi thấy cậu trai nhỏ với đôi chân trắng nõn ***** bước ra, ánh mắt Hứa Cảnh Dịch tối đi, cổ họng cũng khô khốc hơn mấy phần.

"Xin lỗi, anh quên chuẩn bị đồ vừa cho em." Anh áy náy nói tiếp:

"Nhưng may là đồ đều sạch sẽ, cả quần lót cũng là mới hoàn toàn."

Tô Nhung ban đầu không để ý đến chuyện quần lót. Nhưng vừa nghe đến đó, mặt cậu lập tức đỏ bừng.

Chiếc quần này... rất to, rất rộng.

Chênh lệch quá nhiều.

Chỉ miễn cưỡng treo được trên hông, nhưng chỉ cần bước nhanh vài bước là sẽ tụt xuống. Cậu cứ phải kéo lên suốt.

Cậu dúi chiếc quần đùi đen trong tay trả lại, lí nhí nói:

"Cái quần này cũng không vừa... trả anh nè."

Thật ra lúc đầu Hứa Cảnh Dịch có đưa cho cậu chiếc quần đùi để ngủ, nhưng vừa mặc vào thì tụt ngay, cậu không thể giữ được cái lưng quần rộng thùng thình ấy.

"Được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!