"Chúng ta ra ngoài ban công nói chuyện một chút nhé?"
"Vâng ạ." Cậu gật đầu đồng ý ngay, nhưng khi chuẩn bị bước đi lại chợt hỏi:
"Anh Cảnh Dịch, anh không cần tiếp chuyện với người nhà họ Tần sao?"
"Họ Tần à?"
Ánh mắt lạnh lẽo quét qua nhóm người kia một lượt, nhưng khi nhìn về phía Tô Nhung thì lại ngập tràn ấm áp dịu dàng. Hứa Cảnh Dịch lắc đầu:
"Không cần đâu."
"Tiểu Nhung, theo anh."
Bàn tay to lớn nắm lấy tay cậu, kéo cậu về phía mình, mạnh mẽ ôm trọn vào lòng.
Ở đằng xa, người nhà họ Tần đã đi đến trước mặt Úy Khanh Duẫn. Tô Nhung thậm chí còn nghe được giọng nói của Úy Khanh Duẫn đang trò chuyện.
Cậu vừa định ngoảnh đầu lại thì phía sau gáy đã bị một bàn tay to lớn giữ lại. Giọng Hứa Cảnh Dịch dịu dàng vang bên tai, như đang trêu đùa: "Anh sắp ghen rồi đấy."
"Đừng nhìn bọn họ, nhìn anh đây này."
Ánh mắt Úy Khanh Duẫn kín đáo rời khỏi hai người vừa rời đi, nhìn về phía gia chủ nhà họ Tần đang tiến tới. Trên gương mặt hắn đã đeo lên nụ cười lễ độ đúng mực như một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Giữa đám đông, cũng có một ánh mắt khác luôn dõi theo hai người vừa rời đi, đặc biệt là ánh mắt ấy cứ mãi dừng trên người thiếu niên nhỏ nhắn.
Mãi đến khi hai người kia khuất hẳn vào ban công, ánh mắt Giang Tiền mới lặng lẽ thu lại.
"Giám đốc Úy, để tôi giới thiệu, đây là con trai trưởng nhà tôi – Tần Tiền."
"Tiểu Tiền, đây là giám đốc Úy của tập đoàn Úy Hành. Đừng thấy cậu ấy trẻ mà coi thường, giám đốc Úy ở thương trường nổi tiếng lắm đấy." Vừa nói, ông chủ nhà họ Tần vừa giơ ngón cái lên, "Con nên học hỏi nhiều vào."
"Không dám nhận đâu, tổng giám đốc Tần quá khen rồi."
Úy Khanh Duẫn mỉm cười gật đầu, đưa tay ra bắt: "Chào cậu, tôi là Úy Khanh Duẫn."
Ánh mắt đen thẫm nhìn bàn tay được đưa ra, Giang Tiền bước lên một bước, bắt tay đối phương: "Chào anh, tôi là Giang Tiền."
Nghe cái tên ấy, Úy Khanh Duẫn khựng lại một chút, ánh mắt nhìn Giang Tiền bỗng lóe lên điều gì đó khó tả.
Trong khi đó, gia chủ họ Tần bên cạnh khi nghe thấy cái tên ấy thì sắc mặt hơi cứng lại, ánh mắt thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng ông vẫn bật cười ha hả: "Trên hộ khẩu còn chưa đổi tên, Giang Tiền là tên cũ của thằng bé."
"À." Úy Khanh Duẫn gật đầu như đã hiểu rõ, mỉm cười nói:
"Đổi tên xong đổi cách gọi cũng được, dù sao thì cũng là người nhà họ Tần mà."
Nghe vậy, lông mày Giang Tiền hơi nhíu lại, sau đó bình thản thu lại ánh nhìn.
Buổi trò chuyện xã giao kết thúc, gia chủ họ Tần dẫn mọi người đi chào hỏi khách khứa. Nhân lúc trống, ông quay sang nói nhỏ với Giang Tiền:
"Sao con lại tự giới thiệu là Giang Tiền trước mặt giám đốc Úy?"
Dọc đường vừa rồi anh ta không hề nhắc đến cái tên đó, chỉ đến trước mặt Úy Khanh Duẫn mới nói ra.
"Nói nhầm thôi." – Giang Tiền đáp gọn lỏn rồi im bặt, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh của thiếu niên vừa nãy đi bên Úy Khanh Duẫn.
Người đó là ai?
Là người đã dẫn Tô Nhung đi – rốt cuộc là ai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!