Chương 26: (Vô Đề)

Giọng điệu của người kia tuy không quá gay gắt, nhưng lại ẩn ẩn một tầng khó chịu khó lẫn.

"Tô Nhung, lại đây."

Giọng nói mang theo mệnh lệnh khiến cả hai người đều thoáng khựng lại. Tô Nhung theo tiếng nhìn sang, quả nhiên thấy Úy Khanh Duẫn vừa kết thúc cuộc trò chuyện xã giao, đang đứng cách đó không xa.

So với vẻ ôn hòa khi tiếp khách lúc nãy, khuôn mặt Úy Khanh Duẫn giờ đây lộ rõ vẻ lạnh lùng và mất kiên nhẫn.

Thấy Tô Nhung không có động tác gì, ánh mắt Úy Khanh Duẫn lướt nhanh qua người đàn ông lạ mặt bên cạnh cậu, lần nữa cất giọng lạnh tanh:

"Tô Nhung, lại chỗ tôi."

Giọng điệu vô cảm và gay gắt khiến Tô Nhung thoáng sững người, gương mặt khẽ cúi thấp lộ ra chút không vui. Cậu bĩu môi nhẹ, trước khi đi còn không quên quay sang Hứa Cảnh Dịch nói nhỏ:

"Anh Cảnh Dịch, em đi trước nhé..."

"Tiểu Nhung, cậu ta là ai?"

Giọng nói của Hứa Cảnh Dịch vẫn dịu dàng như thường, nhưng trong đó ẩn chứa sự lạnh lẽo không thể xem thường.

Chỉ là Tô Nhung không nhận ra.

"Anh ấy là..." Cậu tránh ánh mắt người đối diện, cúi đầu lúng túng. Cậu không muốn giải thích mối quan hệ thật sự giữa hai người, chỉ đành lấp li3m, lựa lời né tránh:

"Là bạn em... em đi cùng anh ấy tới đây..."

Giọng cậu vừa nhỏ vừa yếu, như sợ người khác nghe thấy.

Nghe vậy, ánh mắt đen thẫm của Hứa Cảnh Dịch trầm xuống, bàn tay đặt trên vai cậu cũng vô thức siết chặt một chút, nhưng rồi rất nhanh đã buông lỏng trở lại.

"Vậy sao? Vậy Tiểu Nhung giới thiệu một chút được không?"

Anh mỉm cười, lễ phép gật đầu chào Úy Khanh Duẫn, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười.

Rõ ràng cảm nhận được sự đối địch từ người đàn ông bên cạnh Tô Nhung, Úy Khanh Duẫn hơi nhíu mày, cuối cùng cũng bắt đầu đánh giá kỹ đối phương.

Gương mặt kia có chút xa lạ, nhưng không thể phủ nhận là rất điển trai. Có điều, anh chưa từng thấy người này trong những buổi tiệc khác. Dù vậy, phong thái và cách hành xử đều vô cùng chừng mực, tuyệt đối không phải xuất thân tầm thường.

Ánh mắt lãnh đạm chợt trở nên sắc bén. Úy Khanh Duẫn bước đến, cũng lễ phép gật đầu chào người kia, đồng thời liếc nhanh sang Tô Nhung đang đứng đơ ra như tượng.

"Chào anh, tôi là Úy Khanh Duẫn."

Hắn vươn tay ra, đối phương cũng lịch sự bắt lấy tay, đồng thời giới thiệu tên mình:

"Tôi là Hứa Cảnh Dịch."

Họ Hứa trong giới thượng lưu ở Đế Đô vốn không nhiều, nhưng chẳng hiểu sao, trong đầu Úy Khanh Duẫn lại chợt lóe lên cái tên "Hứa gia" – một gia tộc ít được nhắc đến.

Hắn hơi khựng lại một chút, rồi lắc đầu, cảm thấy mình đã nghĩ quá xa.

Gia tộc thần bí như Hứa gia đâu thể dễ dàng xuất hiện trước mặt người khác như vậy.

Ánh mắt Tô Nhung đảo qua đảo lại giữa hai người đàn ông. Dù bề ngoài trông họ như đang trò chuyện rất hòa nhã, nhưng cậu lại cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Cậu khẽ mở miệng định lên tiếng thì đúng lúc đó, toàn bộ đèn trong sảnh tiệc vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ sân khấu chính.

Một chàng trai trẻ ăn mặc chỉnh tề như MC bước ra, cầm micro bắt đầu phần mở đầu, giới thiệu chủ đề buổi tiệc tối nay.

Con trai trưởng của nhà họ Tần – người bị thất lạc hơn hai mươi năm – cuối cùng cũng đã được tìm thấy. Trong tiếng vỗ tay vang dội và bài phát biểu của gia chủ họ Tần, người con trai ấy bước lên sân khấu, bên cạnh là con trai thứ của nhà họ Tần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!