"Vâng, Úy tiên sinh."
Cậu vẫn chưa hiểu họ đang định làm gì, lúc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai nhân viên khác "mời" xuống xe, rồi được dẫn thẳng lên tầng trên.
Một tiếng sau, cậu trở xuống.
Vừa ngồi lại vào xe, Tô Nhung phát hiện Úy Khanh Duẫn cũng đã thay một bộ đồ khác.
Và có chút tương đồng với trang phục của cậu.
Úy Khanh Duẫn mặc một bộ vest màu xám đen, bên trong là áo sơ mi cùng tông, tuy cổ áo không cài cà vạt nhưng khí chất lại nghiêm trang và uy nghiêm đến lạ; còn cậu thì cũng mặc một chiếc sơ mi giống hệt, chỉ khác ở chỗ không khoác áo vest mà thay bằng một chiếc áo ghi lê màu đen.
Xe lăn bánh trở lại, lần này Tô Nhung không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
"Úy tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?"
Thấy cậu hỏi, Úy Khanh Duẫn đang xem điện thoại liếc sang cậu một cái, ánh mắt khi nhìn đến gương mặt đã được chăm chút kỹ lưỡng của Tô Nhung liền tối lại, giọng trầm thấp vang lên:
"Đi cùng tôi đến một buổi tiệc."
Thật ra, ngay khi thấy bộ đồ của Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung đã mơ hồ đoán được điều gì đó, không ngờ lại đúng thật.
Địa điểm tổ chức tiệc là một khách sạn khác.
Tô Nhung im lặng đi theo người kia bước vào hội trường, cậu đứng phía sau Úy Khanh Duẫn, nhìn hắn ứng phó thoải mái với từng lượt người đến bắt chuyện.
Cậu không khỏi kinh ngạc trước sự linh hoạt và khéo léo của người đàn ông vốn lạnh nhạt này trong bữa tiệc, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng thấy hợp lý.
Dù thoạt nhìn dường như có thể trò chuyện được với bất kỳ ai, nhưng trong mắt Úy Khanh Duẫn lại chẳng có chút ý cười nào rõ ràng chỉ là xã giao nơi thương trường, không hơn không kém.
Buổi tiệc tối nay do nhà họ Tần – một gia tộc nổi tiếng ở Đế Đô tổ chức. Trước khi vào sảnh, Tô Nhung đã lướt thấy hai chữ "Tần thị".
"Nhà họ Tần đã tìm lại được người con trai duy nhất bị thất lạc hơn hai mươi năm. Buổi tiệc tối nay chính là để công bố tin này với mọi người."
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Úy Khanh Duẫn, khiến Tô Nhung có chút bất ngờ không nghĩ rằng người đàn ông này lại chủ động giải thích với mình.
Úy Khanh Duẫn cụp mắt nhìn xuống thiếu niên chỉ cao tới vai mình, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt cậu một thoáng rồi mới điềm nhiên dời đi:
"Sau khi tiệc kết thúc, tôi sẽ đưa cậu về trường."
Tô Nhung hiểu ý, khẽ gật đầu. Cậu định nói điều gì đó nhưng lại thấy có người tiến đến tìm Úy Khanh Duẫn, đành nuốt lời định nói trở vào bụng.
Vì nghe không hiểu những lời xã giao trong giới kinh doanh, Tô Nhung thấy khá nhàm chán nên bắt đầu nhìn ngó lung tung. Lúc này, người đàn ông lên tiếng dặn dò:
"Cậu có thể qua bên kia ăn chút gì đi. Tôi sẽ đến tìm cậu sau."
"Vâng."
Khu vực phục vụ đồ ăn bày đủ loại bánh ngọt nhỏ xinh và nhiều loại thức uống khác nhau. Tô Nhung tùy tiện chọn hai miếng bánh rồi lấy thêm một ly nước ép có vẻ như là nước trái cây, rồi đi sang một góc yên tĩnh.
Trời cũng đã gần bảy giờ tối, bụng bắt đầu đói. Cậu ăn hai miếng bánh rất nhanh, rồi từ tốn nhấp từng ngụm nước.
Vị chua chua ngọt ngọt, nhưng sau vài ngụm, đầu cậu lại bắt đầu choáng váng.
Không hề hay biết mình đã nhầm lẫn lấy phải ly cocktail, Tô Nhung chẳng mấy chốc đã uống cạn cả ly. Lúc này, gương mặt cậu đã lấm tấm ửng đỏ.
Cậu dụi mắt, bỗng cảm thấy phía trước có ai đó trông quen thuộc.
Sao Giang Tiền lại xuất hiện ở bữa tiệc này?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!