Chương 24: (Vô Đề)

Lúc đó, hắn không lập tức đẩy người kia ra.......

Theo lời dặn của Úy Khanh Duẫn, Tô Nhung chỉnh trang lại bản thân xong thì bước ra khỏi phòng tắm, phát hiện phòng ngủ đã được dọn dẹp ngăn nắp.

Rèm cửa từng được kéo kín nay đã được mở ra, ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất rọi vào phòng, khiến nhiệt độ trong phòng cũng ấm áp hơn đôi chút.

Không thấy bóng dáng của Úy Khanh Duẫn trong phòng, chỉ còn người phụ nữ khi nãy dẫn cậu vào đang đứng đó.

"Chào cậu, thiếu gia nói sau khi cậu chuẩn bị xong thì xuống nhà ăn tìm ngài ấy."

"Vâng." Động tác xoay người hơi khựng lại, Tô Nhung nhìn người phụ nữ đang mỉm cười dịu dàng với cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cháu nên xưng hô với cô thế nào thì được ạ?"

"Gọi dì là dì Mạch là được rồi."

Không nói thêm điều gì khác, dì Mạch khẽ gật đầu với cậu: "Cậu đi trước đi, thiếu gia chờ cậu cũng lâu rồi."

Khẽ gật đầu đáp lại, Tô Nhung rời khỏi phòng, dựa theo lối đi khi nãy dì Mạch đã dẫn lên, cuối cùng cũng tìm được Úy Khanh Duẫn đang ngồi trước bàn ăn.

Trước mặt hắn đặt một tách cà phê, trong tay là một quyển sách bìa nước ngoài.

Dù biết Tô Nhung đã đến nhưng hắn không ngẩng đầu, chỉ dùng ngón trỏ thon dài gõ nhẹ vào chiếc ghế cạnh bên.

Tô Nhung ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ đó, lặng lẽ bắt đầu dùng bữa.

Trong suốt quá trình ăn uống, chỉ có tiếng va chạm nhẹ của dao nĩa, hai người không nói lời nào, không khí vẫn duy trì sự im lặng.

Thấy Úy Khanh Duẫn ngừng ăn, Tô Nhung cũng lập tức đặt dao nĩa xuống.

Cậu đang chờ chỉ thị tiếp theo từ người kia.

"Tô Nhung, theo tôi lên thư phòng."

Toàn ra lệnh, Tô Nhung im lặng đi theo sau lưng hắn, có phần lơ đãng.

"Bộp"—cậu đâm thẳng vào lưng Úy Khanh Duẫn.

Tính cả lần này, hôm nay đã là lần thứ hai cả hai có va chạm thân thể.

Cậu vội vàng cúi đầu xin lỗi, không nhận ra trong mắt đối phương vụt qua một tia u tối, ánh nhìn sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cứ tưởng sẽ bị trách mắng vài câu, nhưng thấy người đàn ông không nói một lời mà đi thẳng vào thư phòng, Tô Nhung hơi sững lại, rồi vội vàng bước theo.

Lại giống như những lần trước, Úy Khanh Duẫn vẽ tranh, còn cậu thì bị yêu cầu ngồi bên cạnh đọc sách trong im lặng.

Giống như một búp bê người mẫu ngoan ngoãn.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ xát của bút vẽ trên giấy vang lên khe khẽ, như ru ngủ người ta.

Chưa tới hai mươi phút, cơn buồn ngủ đã kéo đến dồn dập.

Tuy mắt vẫn nhìn vào sách, nhưng tầm nhìn bắt đầu mờ đi, đầu cậu cứ gật gù rồi lại rũ xuống.

Tối qua do ký túc xá chỉ còn mình cậu, nên cậu bật đèn nằm chơi điện thoại đến hơn hai giờ sáng; sáng nay lại có tiết lúc tám giờ, học xong liền chạy ngay đến đây, quả thật đã quá mệt mỏi.

Cố gắng mở mắt ra, Tô Nhung lén dựa người sang thành ghế sofa bên cạnh, hàng mi cụp xuống rồi khẽ khàng nhắm lại.

Không rõ đã ngủ được bao lâu, Tô Nhung cảm thấy bên cạnh có gì đó khác lạ, như có người đang đứng đó.

Cố gắng mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn mơ màng phủ một lớp hơi nước, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!