Chương 23: (Vô Đề)

Anh lúc này chắc đang bận, tốt nhất không nên làm phiền. 

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, Tô Nhung nhận được tin nhắn của Úy Khanh Duẫn. 

[Trưa mai đến đây]

Cậu muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng nhớ lại lời đối phương đã nói trước đó, Tô Nhung miễn cưỡng ngoan ngoãn phản hồi lại. 

Mong ngày mai không đến. 

Không hiểu sao, Tô Nhung có một dự cảm khó tả.....

Tô Nhung đưa giấy tờ tùy thân của mình cho bảo vệ xem, bảo vệ dẫn cậu đi vào khu dân cư xa hoa và sang trọng này. 

Khu dân cư rất lớn, cứ đi qua ngã tư là lại thấy một bảo vệ cao lớn mặc đồng phục màu đen. Khi có ô tô đi ngang qua, họ sẽ cúi chào về hướng đầu xe đi qua. 

Theo tin nhắn Úy Khanh Duẫn gửi đến, Tô Nhung được bảo vệ dẫn đến cửa một tòa biệt thự. 

Cửa biệt thự đóng chặt, chất liệu kính đặc thù khiến người ta không thể nhìn thấy bên trong như thế nào. 

Sau khi bấm chuông cửa, Tô Nhung nghe thấy một giọng nữ  xa lạ từ âm thanh điện tử. 

Sau khi nói rõ mục đích đến đây của mình, người bên trong đi ra vội vàng dẫn cậu vào. 

"Thiếu gia nói cậu đến thì đến thẳng phòng ngài ấy."

Người phụ nữ lên tiếng chính là người đã mở cửa cho cậu, đã có chút tuổi, nhíu mày nói tiếp: "Mời cậu đi theo tôi." 

Gật đầu im lặng, Tô Nhung luôn trầm mặc khi đối mặt với người lạ, lặng lẽ đi theo đối phương vào thang máy trong nhà, đi lên tầng ba. 

"Chính là phòng này." Không tiện tiếp tục dẫn đường, người phụ nữ cẩn thận dặn dò: "Thiếu gia gần 7 giờ sáng nay mới ngủ, nếu có thể, xin cậu để ngài ấy ngủ thêm một lát."

"Tôi, tôi biết rồi."

Nhìn người phụ nữ quay người rời đi, Tô Nhung chuyển tầm mắt về phía cửa lớn trước mặt. Đưa  tay đặt lên tay nắm cửa mát lạnh, cẩn thận nuốt nước bọt, nhẹ nhàng mở ra. 

Vừa bước vào, Tô Nhung liền ngửi thấy một mùi lạnh nhàn nhạt; nhiệt độ trong phòng được chỉnh rất thấp, giống như hầm băng vậy. 

Đồng thời, căn phòng này làm cho người ta có cảm giác thiếu sức sống. 

Chiếc giường lớn trải ga màu xanh đậm nằm ở giữa phòng, một người đàn ông đang nằm trên đó, một chiếc ly chân cao rơi xuống sàn cạnh giường. 

Tiến lại gần mấy bước, Tô Nhung cuối cùng cũng có thể nhìn rõ nét mặt của Úy Khanh Duẫn. 

Mặt mày thâm thúy nhăn lại, thành hình chữ Xuyên rõ ràng, đôi môi mỏng nhạt mím chặt lại, vẻ mặt có chút bất an, giống như đang gặp ác mộng. 

Kinh ngạc trước phát hiện này, trong mắt Tô Nhung có thêm vài phần tò mò không xác định được. 

Không nghe rõ. 

Nhân lúc Úy Khanh Duẫn đang ngủ, Tô Nhung lén lút  đi về phía trước mấy bước đến bên giường, cẩn thận cúi người xuống, nghiêng tai lắng nghe. 

"Thả, thả ra.... nước, toàn là nước......."

Cho dù có gần như vậy cũng không nghe rõ, nhưng cậu cũng không hiểu đối phương nói gì. Tô Nhung cúi thấp người, nghiêng đầu nhích lại gần người đàn ông. 

Giây tiếp theo, tiếng nói mê mơ hồ không còn nữa. 

Ngược lại, người đàn ông kìm nén tức giận, dùng giọng nói khàn khàn thô ráp: "Tô Nhung, cậu đang làm cái gì vậy?!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!