Chương 21: (Vô Đề)

"Tôi sẽ sắp xếp, cậu chỉ cần hoàn thành kiểm tra đợt 2 này là được." 

Không muốn tiếp tục nói chuyện, Hứa Cảnh Dịch hạ lệnh đuổi khách. 

"Đến giờ cậu phải ra ngoài rồi, trước 12 giờ đêm nay thì gửi kết quả kiểm tra qua mail cho tôi." 

Tùy tiện đưa ra một thời hạn, Hứa Cảnh Dịch thản nhiên nói: "Tôi đã đặt vé máy bay bay vào hôm sau nữa, lúc đấy cậu...."

Đột nhiên tiếng thông báo email mới cắt ngang lời nói của anh, nhìn người gửi quen thuộc, đôi lông mày nghiêm nghị chợt nhíu lại. 

Nhấn vào email, hai bức ảnh và một đoạn âm thanh chưa đến 10 giây hiện ra. 

Dưới ánh nắng mặt trời, trên con đường rợp bóng cây có hai người một thấp một cao đang bước đi. 

Thiếu niên thân hình hơi gầy bị một nam sinh trẻ tuổi tóc đuôi sói ôm lấy bả vai, hai người vừa nói vừa cười, trông rất thân thiết; 

Trong hội trường rộng rãi, cạnh lối đi tấp nập người ra vào, hai người ngồi cạnh nhau, trò chuyện thân mật trông quá mức chói mắt. 

Sắc mặt trầm xuống quét qua hai tấm ảnh này, Hứa Cảnh Dịch bấm chuột vào đoạn âm thanh. 

"Lão già, tôi và Tô Nhung đã ở bên nhau lâu rồi !!" 

Anthony vẫn còn trong phòng, tuy không hiểu tiếng Trung, nhưng nhìn sắc mặt Hứa Cảnh Dịch đột nhiên trở nên đáng sợ cùng đôi mắt quen thuộc lộ rõ hàn ý, hắn lập tức cảm thấy cả người ớn lạnh. 

Đang định lặng lẽ ra khỏi văn phòng, phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh lùng, nham hiểm vang lên, đáng sợ như ác ma bò ra từ địa ngục. 

"Chuyến bay đổi sang tối nay." 

"Tối nay tôi sẽ quay về." 

...

Nhìn bóng hình mảnh khảnh đi phía trước, Nhạc Sâm vội vàng đuổi theo. 

"Tiền bối, tiền bối, anh đừng đi nhanh như vậy !" 

Nhạc Sâm cũng không hiểu sao cơ thể gầy gò này của Tô Nhung lại có thể đi nhanh như vậy, cậu ta chạy mấy bước mới đuổi kịp cậu. 

Bàn tay to bắt lấy cánh tay thon dài trắng nõn của thiếu niên, sau khi cảm nhận được cảm giác kháng cự của đối phương, Nhạc Sâm khẽ cau mày, vẻ mắt có chút thâm trầm. 

Nhưng cậu ta không dám buông tay ra, cậu ta sợ Tô Nhung lại chạy mất một lần nữa. 

"Tiền bối..." Thở hổn hển, giọng nói mang theo vẻ hối lỗi: "Tiền bối, em xin lỗi."

Nhìn xuống thiếu niên đang tức giận trước mặt, Nhạc Sâm càng mềm giọng hơn: "Em sai rồi, Tiền bối có thể tha thức cho em được không..." 

"Em không cố ý nói như vậy, nhưng người đàn ông kia quá xấu tính rồi, em nhịn không được mới nói lung tung." 

Cậu ta nói vừa đáng thương vừa nghiêm túc, lông mày hơi nhướng lơn, lông mi rũ xuống, trông có chút ấm ức tủi thân. 

"Em chỉ muốn giúp tiền bối một tay." 

Chú ý đến vẻ mặt của Tô Nhung dịu đi một chút, giọng nói cậu ta càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng nhỏ nhẹ. 

Nam sinh trẻ tuổi cao lớn cúi đầu đứng trước mặt thiếu niên thấp hơn mình nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn tú đang cẩn thận cố gắng lấy lòng, hối lỗi, lén nhìn biểu cảm của đối phương.

Giống như một con chó lớn mắc lỗi, vừa cúi đầu vừa quan sát cảm xúc thay đổi của chủ nhân. 

Người ta nói rằng chó con có thể hiểu rõ cảm xúc của con người. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!