Chương 2: (Vô Đề)

Rốt cuộc làm thế nào mới có thể thoát khỏi kết cục thê thảm kia.

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh duy nhất là hơi thở dồn dập không thể giải thích được cùng nhịp tim đập loạn của cậu, tầm mắt trở nên dần bất lực mờ mịt.

Thất thần nhìn chiếc hộp giấy trên bàn nhỏ bị mưa ướt nhăn nhúm. Tô Nhung nghĩ mấy chiếc bánh kem hẳn đều bị hỏng hết rồi, cậu duỗi tay định kéo lại gần, đột nhiên bị phân tâm từ âm thanh vang lên.

Màn hình điện thoại sáng lên, lời nhắc nhở đã được cài đặt từ trước hiện lên.

[Mang trà chiều cho Diễm Thần 3h30 chiều]

Nhìn vào lời nhắc nhở hiển thị trước mắt, đồng tử Tô Nhung đột nhiên co lại.

Mang trà chiều cho Diễm Thần.

Hình Diễm Thần.

Đây chính là công chính trong truy thê hỏa táng tràng, cũng là đại lão *****ên sẽ khiến cậu đến kết cục bi thảm.

Vì củng cố Hình gia vừa được tiếp quản, Hình Diễm Thần buộc phải liên hôn thương nghiệp cùng với Sở Lam. Ban đầu họ đồng ý không làm phiền nhau, nhưng Hình Diễm Thần dần bị Sở Lam thu hút; so với Sở Lam vốn là người hiểu biết và chu đáo, bạch liên hoa nhỏ mặt dày trơ trẽn làm phiền hắn.

Dù phiền phức nhưng Hình Diễm Thần cũng chưa đến mức ra tay, vốn nghĩ rằng lờ đi sẽ tránh được rắc rối, nhưng hắn không ngờ bạch liên hoa nhỏ thế mà lại lớn mật khiêu khích Sở Lam, khiến Sở Lam tức giận ký giấy ly hôn rồi bỏ đi.

Chính vì lỗi lầm của bạch liên hoa nhỏ, Hình Diễm Thần bắt đầu con đường truy thê, đồng thời xử lý thủ phạm đầu sỏ.

Chính là Tô Nhung.

Chậm rãi nuốt nước miếng, Tô Nhung run rẩy cầm điện thoại lên.

Bấm vào ứng dụng nhắc nhở, bấm vào "Nhắc nhở" này rồi ngón tay trượt sang trái. Khi thấy chữ xóa màu đỏ xuất hiện, cậu kiên quyết bấm xác nhận.

Xác nhận đã xóa.

Còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, Tô Nhung lập tức ném hộp giấy trên bàn tròn vào thùng rác màu đen bên cạnh.

Cậu liền cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, tảng đá lớn treo trong lòng dường như được gỡ xuống.

Bả vai căng thẳng lập tức được thả lỏng, lưng vô lực dựa vào ghế sofa, quần áo trắng thấm đẫm dính vào người, làm ướt cả vào chiếc ghế sofa phía sau.

Nhưng Tô Dung không hề hay biết, chỉ ngơ ngác Nhìn ngôi nhà mình đang ở.

Đây không phải nhà của cậu, là nhà của Úy Khanh Duẫn.

Úy Khanh Duẫn là công chính trong truyện thế thân của bạch nguyệt quang, cũng chính là đại lão số 2.

Trong lòng Úy Khanh Duẫn cất giấu một bạch nguyệt quang, nhưng bạch nguyệt quang vì lý do nào đó đã ra nước ngoài, để giải tỏa nỗi khao khát của mình, Úy Khanh Duẫn tìm tới cậu; thời điểm đó, vì một số lý do mà cậu cần một số tiền lớn, Úy Khanh Duẫn xuất hiện đúng lúc, cả hai ra thỏa thuận thời hạn ba năm.

Úy Khanh Duẫn cho cậu một số tiền lớn, cho cậu một nơi ở, mà Tô Nhung phải đóng vai bạch nguyệt quang của đối phương, hợp tác với mọi yêu cầu của Úy Khanh Duẫn.

Tuy là người ra yêu cầu, nhưng Úy Khanh Duẫn mắc chứng sạch sẽ quá mức nên luôn giữ khoảng cách an toàn mỗi khi ở cùng Tô Nhung.

Chính vì vậy mà Tô Nhung đồng ý thỏa thuận buồn cười này.

Nhưng giờ, cậu muốn cắt đứt quan hệ với Úy Khanh Duẫn.

Vì giấc mơ đêm qua cho cậu biết, bạch nguyệt quang của Úy Khanh Duẫn sẽ sớm quay về;  vì sự tồn tại của cậu, bạch nguyệt quang đã hiểu lầm, mà Úy Khanh Duẫn vì giải quyết hiểu lầm, liền bí mật giải quyết cậu.

Nghĩ đến cái kết đáng xấu hổ khi bản thân bị đuổi ra ngoài, Tô Nhung quyết định rời đi trước một bước.

Trong khoảng thời gian này Úy Khanh Duẫn đang đi công tác ở nước ngoài, chắc sau khai giảng của cậu hắn mới trở về, cậu sẽ có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!