Hầu như mỗi lần đi học, đều là Hứa Cảnh Dịch đến đưa đón cậu, chỉ có vài lần hiếm hoi là Tô Nhung tự mình bắt xe.
Hôm nay đúng lúc Hứa Cảnh Dịch đột nhiên có việc bận không tới đón được, nhìn trời hãy còn sớm, Tô Nhung quyết định đi xe buýt về nhà.
Căn hộ của Hứa Cảnh Dịch nằm ở trung tâm thành phố, đi xe buýt mất khoảng bốn mươi phút. Cậu thong thả xuống trạm, đi bộ về đến nơi thì vừa vặn sáu giờ chiều.
Vừa bước vào nhà, Tô Nhung đã chú ý tới ánh hoàng hôn buổi chiều tà xuyên qua cửa kính lớn, rọi xuống nền đá cẩm thạch trắng muốt. Ngay bên cạnh là một chiếc bàn, trên đó đặt một hộp quà được gói bọc vô cùng tinh xảo.
Cậu bước đến gần, điều *****ên không phải là cầm hộp quà lên, mà là đưa mắt nhìn quanh, muốn tìm bóng dáng của Hứa Cảnh Dịch.
"Anh Cảnh Dịch?"
Trong nhà không có ai đáp lại, cũng không nghe thấy một tiếng động nào.
Nghĩ ngợi một lát, Tô Nhung chần chừ cầm hộp quà lên lắc nhẹ bên tai.
Nghe thấy bên trong phát ra tiếng va chạm, ánh mắt cậu càng thêm nghi hoặc.
"Em mở hộp đây nhé."
Tô Nhung nói với khoảng không trước mặt một câu, thấy vẫn không ai đáp lời, cậu mím môi, cẩn thận mở hộp quà ra.
Bên trong là một món đồ nhỏ bằng bạc, hình con cú mèo, được chế tác vô cùng tinh xảo.
Thứ này, cậu từng thấy qua.
Tay cầm vật trang trí ấy, Tô Nhung đi đến trước cửa thư phòng, ngẩng đầu nhìn về tủ rượu đối diện, ánh mắt dừng lại ở con cú mèo đặt phía trên cùng.
Con cú ấy giống hệt thứ cậu đang cầm trên tay.
Nhớ lại lần trước, cậu ấn xuống đầu con cú mèo – một phòng chiếu phim bí mật liền được mở ra.
Khác với lần trước đen kịt chẳng nhìn rõ gì, lần này căn phòng được bật đèn, ánh sáng dịu nhẹ khiến người ta có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Trước khi bước vào, cậu lại gọi tên Hứa Cảnh Dịch một lần nữa, và lần này dường như có tiếng động phản hồi lại.
Nghe thấy tiếng động khe khẽ, Tô Nhung xoay đầu nhìn sang bên trái của phòng chiếu. Ở đó có một cánh cửa hòa vào màu sắc của căn phòng, gần như không thể nhận ra.
Tiếng động vừa rồi phát ra từ chính cánh cửa ấy.
Tim cậu bỗng đập thình thịch, vô thức bước đến.
Đứng trước cửa, cậu nhận ra ổ khóa có một rãnh lõm, hình dáng rất giống món đồ cú mèo trong tay cậu.
Chần chừ giây lát, cậu đặt món đồ vào rãnh khóa — giây sau liền vang lên âm thanh "tách" mở khóa.
Tay đặt lên tay nắm cửa, tim đập càng lúc càng nhanh, cậu mơ hồ nhận ra bên trong căn phòng này cất giấu một bí mật không nhỏ.
"Cạch"—tiếng cửa mở ra.
Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, không chói mắt nhưng vẫn đủ sáng để nhìn rõ những khung ảnh treo kín tường.
Và trong tất cả những bức ảnh đó, đều là cậu.
Có tấm chụp cậu hồi nhỏ đang ngồi chơi đồ chơi trên bãi cỏ, có tấm là lúc học tiểu học cõng cặp sách chạy tới đòi ôm, có tấm là khi lần đầu biểu diễn được hóa trang thành công chúa, và còn cả những bức ảnh gần đây bị chụp trộm nữa...
Tô Nhung sững người, chậm rãi bước vào phòng, ánh mắt dừng lại ở chiếc khung ảnh lớn nhất ở chính giữa.
Đó là ảnh trích từ một camera an ninh trước cổng nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!