Chương 192: (Vô Đề)

"À đúng rồi, con có người yêu chưa? Nếu chưa thì để chú Kỳ giới thiệu cho một người nhé?"

"Bên viện nghiên cứu của chú cũng có mấy đứa nhỏ rất khá đấy."

"Chú Kỳ, cháu có người yêu rồi ạ, nên... chú khỏi cần phiền đâu ạ." Hứa Cảnh Dịch lễ phép từ chối, dường như còn định nói thêm điều gì, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tô Nhung, anh lại nuốt lời định nói vào trong.

Anh muốn chờ Tô Nhung chính miệng cho anh một danh phận.

"Có rồi à? Vậy thì tốt quá." Tô Kỳ cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dù sao thì năng lực và điều kiện của Hứa Cảnh Dịch là điều ai cũng thấy rõ, có người yêu là chuyện bình thường.

Nhưng nói đến đây, Tô Kỳ đột nhiên quay sang nhìn Tô Nhung:

"À phải rồi, ba chợt nhớ ra một chuyện."

"Tiểu Nhung, lần trước gọi video với con ấy, nhớ không, bên cạnh ba còn có một thực tập sinh nữa, con còn nhớ không?"

"... Là cái cậu chào con rồi khen con đẹp trai đó, nhớ ra chưa?"

Thấy Tô Nhung khẽ gật đầu, ông mới nói tiếp:  "Cậu ấy bảo muốn làm quen với con, ngày mai con có rảnh không, hẹn nhau ăn một bữa cơm nhé?"

Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức lạnh hẳn đi.

Tô Kỳ vô tư hoàn toàn không nhận ra điều gì bất ổn. Thấy Tô Nhung chưa trả lời, ông lại hỏi thêm: "Sao nào? Làm quen một chút, coi như bạn bè."

"... Ba à."

Rõ ràng cảm nhận được sắc mặt của người đàn ông bên cạnh tối sầm lại, Tô Nhung mím môi, suy nghĩ kỹ rồi cẩn thận lựa lời: "Thật ra hôm nay hẹn ba ăn cơm là vì con có chuyện muốn nói."

Cậu lén liếc nhìn Hứa Cảnh Dịch, thấy sắc mặt anh đã dịu đi phần nào, mới lén thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện gì vậy con?"

"Là... con muốn nói với ba rằng con đang yêu, và đang quen với một người rất ổn định."

Tô Kỳ nghe vậy thì sững lại một lúc, nhưng sau đó liền cười tươi hỏi:

"Vậy thì tốt quá rồi, sao không đưa người yêu đến ăn cơm luôn?"

"Để ba còn gặp mặt một chút."

"Anh... anh ấy có đến."

Tô Nhung không hiểu sao lại thấy hơi ngại, cậu nắm lấy tay Hứa Cảnh Dịch, hít sâu một hơi rồi nói:

"Ba, con với anh Cảnh Dịch đang ở bên nhau."

Trong điện thoại, Tô Kỳ hẹn cuối tuần này gặp riêng cậu một buổi.

Nghe ba dặn đi dặn lại rằng muốn gặp một mình cậu, Tô Nhung dù thấy hơi lạ nhưng cũng đồng ý.

Thời gian này cậu vẫn đang ở trong căn hộ của Hứa Cảnh Dịch, mà đúng lúc anh lại có việc phải đi công tác ở tỉnh bên, nên tạm thời giấu được một lần.

Tô Nhung đến nhà hàng mà ba cậu đã hẹn trước. Chống cằm ngồi chờ, cậu nhìn ly trà nóng bốc khói trước mặt, bất chợt nhớ lại cảnh tượng bữa ăn lần trước.

Sau khi cậu nói câu ấy xong, cả phòng ăn lập tức chìm trong im lặng.

Khác với mọi khi, cậu rõ ràng cảm nhận được bầu không khí trong phòng trở nên rất vi diệu.

Thường Dịch Ninh là người ngoài, không tiện chen vào chuyện nhà họ. Hứa Cảnh Dịch ngồi ngay ngắn, dáng vẻ trang trọng hẳn lên. Còn cậu thì im lặng chờ đợi phản ứng của bố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!