Mãi cho đến khi rẽ vào một con đường khác, cảm giác kỳ lạ bị nhìn chằm chằm cuối cùng cũng biến mất.
Tô Nhung dựa vào tường ôm ngực thở hổn hển, cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Cậu không ngờ lại gặp được Sở Lam vào lúc này.
Hơn nữa... không biết vì sao, Sở Lam lại khiến cậu cảm thấy chút kỳ lạ. Rõ ràng chưa từng gặp qua, nhưng thái độ của đối phương lại......
Cậu xoa xoa đầu, làm rối tung mái tóc mà Sở Lam vừa cẩn thận vuốt lại cho mình.
"A, cái đó !"
Một giọng nói có chút quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, còn chưa kịp ngẩng đầu, một thân ảnh cao lớn đã đứng ở trước mặt.
"Tiền bối, anh còn nhớ em không ?"
Ngẩng đầu nhìn người đến, sau khi nhìn thấy tóc đuôi sói của đối phương, Tô Nhung nhận ra đây là đàn em năm hai đã nhầm cậu là sinh viên năm nhất.
Hình như cậu ấy tên là Nhạc Sâm.
Dường như được nhận ra là một điều đặc biệt hạnh phúc, Nhạc Sâm sau khi nghe Tô Nhung nói ra tên mình, trên mặt lộ ra nụ cười rất vui vẻ.
Hàm răng trắng và đều đặn, đôi mắt sáng mang theo ý cười dưới đôi lông mày rậm, khuôn mặt tuấn tú cùng nụ cười trông càng trẻ trung đầy sức sống.
Giống như sói nhỏ đang cười.
Tâm trạng của Tô Nhung dường như bị Nhạc Sâm lay động, suy nghĩ vì Sở Lam làm rối loạn cũng trở lại bình thường, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt khó nhận ra.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao ?" Cậu hỏi
"Ừm, tiền bối, lát nữa anh có rảnh không ?" Nhạc Sâm gãi đầu, "Chiều nay hội sinh viên tổ chức một buổi diễn thuyết, anh muốn tham dự không ?"
"Đến đó còn có thể nhận được một phần quà nhỏ đấy ạ."
Nghe giọng điệu đối phương như đang dỗ một đứa nhỏ, Tô Nhung nhịn không khỏi cau mày, có chút bất đắc dĩ nói: "Có phải hội sinh viên yêu cầu phải đủ KPI đúng không ?"
".........."
Dường như không ngờ Tô Nhung lại nói vậy, Nhạc Sâm kịp phản ứng lại, lập tức gật đầu: "Tiền bối, anh thông minh thật đấy."
Đối phương ngượng ngùng nở nụ cười, vẻ mặt đầy mong chờ: "Vậy tiền bối có muốn tham gia không ?"
Nhạc Sâm hào phóng thừa nhận khiến Tô Nhung xấu hổ nếu từ chối, nghĩ quả thực chiều nay mình cũng không bận việc gì, liền gật đầu đồng ý.
Buổi diễn thuyết một lúc nữa mới bắt đầu, khi Nhạc Sâm biết được Tô Nhung muốn đến nhà ăn để ăn trưa, lập tức liền nói muốn đi cùng.
Thật sự không chịu nổi nhiệt tình của Nhạc Sâm, Tô Nhung bị đối phương khoác vai, lôi kéo về phía nhà căn tin số 5.
Họ đi đường tắt qua bồn hoa, bên trái là rừng cây nhỏ
- thánh địa hẹn hò thiêng liêng của trường, bên phải đặt mất pho tượng bằng đá.
Con đường này ban ngày có rất ít người đi bộ, chỉ đến buổi tối, nơi này mới trở nên náo nhiệt.
"Tiền bối thường thích ăn cái gì ?"
"Hình như tôi cũng không thích quá cái gì..." Câu được câu không trả lời câu hỏi của Nhạc Sâm, Tô Nhung đột nhiên dừng lại khi đi ngang qua máy bán hàng tự động.
"Có chuyện gì vậy ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!