*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sau khi thi xong, chúng ta nói chuyện chút nhé ?"
"Tôi đợi em ở tòa nhà B 239."
"Vâng ạ…"
…
Đến địa điểm đã hẹn, là một phòng học trống.
Đi đến bên cửa sổ đứng, Tô Nhung nhìn ra ngoài cửa sổ, bị một nhóm sinh viên cùng băng rôn dọc tuyên truyền đi qua thu hút.
Sáng nay, trên đường đến khu dạy học, cậu đã nhìn thấy một số tấm biển quảng cáo vận động tuyên truyền. 2 giờ chiều nay, nhà trường mời doanh nhân kiêm cựu sinh viên nổi tiếng đến diễn thuyết cho tân sinh viên.
Ánh mắt di chuyển theo bóng dáng mấy sinh viên kia, Tô Nhung đột nhiên bị thu hút bởi một thứ gì đó phát sáng dưới bóng cây đối diện, lập tức nheo mắt lại.
Đôi mắt bị chói mà ***** mắt, lông mi thon dài dính lại, đuôi mắt có chút đỏ.
Ngay khi cậu muốn nhìn rõ đó là gì, dưới bóng cây kia đã biến mất.
Giây tiếp theo, phía sau vang lên tiếng cạch cửa mở rất nhẹ.
Quay đầu lại nhìn thầy giáo trẻ đóng cửa sau lưng, Tô Nhung không khỏi lo lắng nhìn anh ta từng bước một đến gần.
"Sao em lại khóc ?"
Lời nói của đối phương khiến Tô Nhung ý thức được mình vẫn đang dụi mắt.
Lập tức buông tay xuống, ***** giọng phủ nhận: "Em không khóc."
Thiếu niên trước mặt đứng bên cửa sổ, gió từ cánh cửa sổ đang mở thổi qua, nhẹ nhàng thổi qua tóc mái của thiếu niên, lộ ra đôi mắt đỏ ươn ướt.
Cậu không nhận ra tóc mình bị rối tung, cũng không để ý ánh mắt của người đàn ông đối diện đột nhiên tối sầm lại.
Là vì uất ức vì bị bảo là gian lận nên tủi thân sao ?
Nheo mắt lại, Sở Lam mím môi, đi về phía trước một bước.
Khoảng cách giữa hai người bây giờ chỉ cách một cánh tay.
Ánh mắt Sở Lam rơi vào người Tô Nhung.
Cơ thể mảnh mai khoác một chiếc áo ngắn rộng thùng thình, bả vai nhô lên trông cậu càng gầy hơn, quần áo mỏng manh, bị gió thổi nhẹ có thể nhìn thấy thắt lưng thon gọn.
Thon gọn đến mức, cảm giác một cánh tay có thể ôm lấy dễ dàng.
"Thầy ơi."
"Thầy bảo em đến đây, có chuyện gì vậy ạ ?"
Giọng nói rụt rè kéo Sở Lam khỏi dòng suy nghĩ, anh ta nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Nhung, không khỏi dịu giọng nói: "Tôi lo chuyện vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của em."
Thấy Tô Nhung không nói gì, Sở Lam chợt nghĩ đến điều gì, nói: "Quên không giới thiệu."
"Tôi họ Sở, tự Lam, giảng viên thiên văn vật lý."
Nhạy bén chú ý tới Tô Nhung sau khi nghe thấy tên mình thì sửng sốt, Sở Lam mím môi chậm rãi đến gần, lại không ngờ thiếu niên trước mặt lại lùi về sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!