Ở một mức độ nào đấy, cả hai đều duy trì một loại ăn ý không thể diễn tả được.
Không biết qua bao lâu, Úy Khanh Duẫn mới ngẩng đầu, nhìn thẳng Tô Nhung đang yên lặng đọc sách.
Thiếu niên mảnh khảnh mặc bộ đồng phục học sinh kiểu Anh quốc, áo khoác âu phục màu xanh đậm được đặt một bên, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng, cổ áo đeo cà vạt sọc xanh lá, phía dưới mặc quần âu phục cùng màu với áo khoác.
Mái tóc hơi dài trước trán được vén lại, vầng trán mịn màng lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại lộ ra, mang theo khí chất ngây ngô non nớt.
Vẻ ngoài ngây ngô này rất giống người trong ấn tượng của Úy Khanh Duẫn
Chỉ có điều...
Im lặng đứng dậy, Úy Khanh Duẫn ngồi vào một chiếc ghế khác, trước mặt đặt giá vẽ, bên cạnh là bộ dụng cụ vẽ chuyên nghiệp.
Cầm bút lên, bắt đầu phác thảo, Úy Khanh Duẫn từng chút một vẽ hình người trong đầu mình lên tờ giấy trắng.
Đầu bút chạm vào giấy vẽ phát ra tiếng "xào xạc", Tô Nhung sau khi nghe thấy, động tác lật trang khựng lại, lập tức giữ nguyên động tác.
Cậu biết Úy Khanh Duẫn đang vẽ tranh.
Hầu như lần nào Úy Khanh Duẫn gọi cậu đến đây, chủ yếu muốn cậu làm người mẫu. Mượn vẻ ngoài của cậu để phác họa hình ảnh người vẫn luôn ở trong tâm can hắn.
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy thành phẩm do Úy Khanh Duẫn vẽ, nhưng Tô Nhung biết đối phương vẽ nhất định là bạch nguyệt quang, nếu không hắn đã không vẽ cẩn thận tỉ mỉ như vậy...
Suy nghĩ dần trôi đi, không biết qua bao lâu, cho đến khi có người gõ cửa, Tô Nhung mới phục hồi lại tinh thần.
"Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi."
"Biết rồi."
Sau khi nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Úy Khanh Duẫn ngừng vẽ, Tô Nhung cũng không tùy tiện chuyển động.
Thời gian lại trôi qua, đến khi Tô Nhung cảm thấy cơ thể cứng ngắc đến mức tê dại, cuối cùng mới nghe được Úy Khanh Duẫn nói: "Được rồi."
Dứt lời, Tô Nhung lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhịn xuống cánh tay bị chuột rút.
Thư giãn một lát, cậu mới chậm rãi đứng lên, không nói gì, lặng lẽ chờ yêu cầu tiếp theo của Úy Khanh Duẫn.
"Cậu xuống trước đi."
Ngón tay buông thõng của Tô Nhung hơi cuộn lại, cũng không nói nhiều, chỉ cúi đầu ừ một tiếng rồi đi qua Úy Khanh Duẫn.
Lúc sắp ra khỏi phòng làm việc, lần *****ên cậu muốn quay đầu lại nhìn bản phác họa kia.
Đáng tiếc, thân hình to lớn của Úy Khanh Duẫn đã chặn bức tranh lại, hoàn toàn không thể nhìn thấy nhân vật trong tranh.
Cánh cửa thư phòng nhẹ nhàng đóng lại, ánh mắt Úy Khanh Duẫn vẫn dán chặt vào nhân vật chính nhỏ bé trong bức tranh, đôi mắt mắt luôn vô tình vô cảm khi nhìn vào đứa nhỏ trong tranh lại trở nên rất dịu dàng ôn nhu hoài niệm.
Tô Nhung ngồi ở bàn ăn không nhúc nhích chút nào, cậu đang chờ chủ nhân nơi này xuất hiện.
Dì giúp việc đột nhiên đi đến bên cạnh, nhỏ giọng: "Tiểu Tô, vừa rồi thiếu gia nói không cần chờ cậu ấy, con ăn trước đi."
"Để dì hâm nóng canh cho con, sắp nguội hết rồi."
"Không cần đâu ạ, giờ con ăn luôn."
Tô Nhung vội ngăn dì giúp việc lại, không muốn làm phiền đối phương, chỉ là trước khi ăn xác nhận lại lần nữa: "Úy tiên sinh không xuống ăn đúng không ạ ?"
"Thiếu gia sẽ ăn sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!