Chương 14: (Vô Đề)

Cậu định ngủ 2 tiếng rồi mới đến gặp Úy Khanh Duẫn.....

Trở lại căn nhà cũ, Tô Nhung đứng ở cửa hít một hơi thật sâu.

Khi mật mã khóa cửa vang lên, cậu mở cửa.

Trong nhà tối om, bật đèn lên, bên trong trống rỗng, mà tờ giấy cậu để lại trên bàn tròn nhỏ trong phòng vẫn ở nguyên đó.

Vẫn còn 10 phút nữa mới đến giờ hẹn.

Tô Nhung không thay quần áo theo lời Úy Khanh Duẫn dặn, đi đến ghế sofa ngồi xuống.

10 phút trôi qua, tiếng mở cửa đúng giờ vang lên.

Một người đàn ông trưởng thành mặc bộ âu phục sang trọng bước vào phòng, chiều cao ưu việt khiến hắn liếc mắt cũng có thể nhìn thấy thiếu niên đang ngồi ở sofa.

Đôi mắt đen của hắn tối sầm khi thấy đối phương không mặc đồ theo yêu cầu trước của mình, lông mày lạnh lùng nhíu lại.

Thân hình cao lớn đến gần, Tô Nhung lập tức cảm thấy cực kỳ áp bức.

Cảm giác này khá giống với lúc đối mặt với Giang Tiền, nhưng cũng khác.

Là một cảm giác sợ hãi cực độ quanh năm.

Đôi mắt Úy Khanh Duẫn lộ rõ vẻ lạnh lùng xa cách; dù vậy, có lúc lại nhìn thẳng vào cậu, như muốn nhìn thấy bóng hình nào đó trên người cậu.

Mỗi lần ở trước mặt đối phương, cậu đều run lên vì lo lắng.

"Úy tiên sinh..."

"Quần áo của cậu đâu ?"

Đôi mắt thu lại nhìn thiếu niên đứng ở trước mặt, tầm mắt sắc bén xuyên thấu qua tóc mái dài trên trán Tô Nhung.

"Vén tóc ra" hắn ra lệnh.

Khống chế đầu ngón tay run rẩy của mình, Tô Nhung theo phản xạ có điều kiện nghe theo mệnh lệnh, ngón tay vừa chạm vào tóc đột nhiên dừng lại.

Cậu nhớ lại mục đích hôm nay mình trở lại.

"Úy tiên sinh." Tô Nhung nắm chặt hai tay buông xuống, nói: "Tôi muốn chấm dứt thỏa thuận."

Thời gian lúc này tựa như ngưng lại, ngay cả không khí cũng trở nên loãng đi.

Một lúc sau, không nhận được phản ứng lại từ đối phương, Tô Nhung cẩn thận ngẩng đầu lên, đôi mắt sợ hãi nhìn vào đôi mắt đen lạnh lùng của đối phương.

Tim cậu đập rất nhanh, ngón tay giấu sau lưng khẽ run lên.

Một giây sau, trong căn phòng khách rộng rãi vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông:

"Tô Nhung, cậu nói lại lần nữa."

Đôi mắt đen láy của hắn liếc nhìn tờ giấy nhớ màu xanh nhạt trên chiếc bàn tròn nhỏ cùng một tấm thẻ ngân hàng đặt ở bên cạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, con ngươi sắc bén lại nhìn Tô Nhung.

Không cần ngẩng đầu lên, Tô Nhung cũng biết đối phương đang nhìn chằm chằm mình.

"Tôi nói, tôi muốn chấm dứt thỏa thuận này." Cậu lấy hết can đảm nói tiếp: "Thỏa thuận có thời hạn 3 năm, giờ chỉ còn 1 năm."

"Năm còn lại, tôi sẽ cố gắng trả lại bằng cách khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!