Chương 10: (Vô Đề)

Mỗi khi những bức ảnh đó được đăng lên, sẽ xuất hiện một làn sóng thảo luận sôi nổi.

Ngoại trừ một số người nhảy ra nói vài câu "Trông chảnh vậy, thì ra còn phải đi làm thêm à ?" mấy lời cay đắng, thì hầu hết mọi người chú ý đến Giang Tiền trong ảnh.

Hắn đội ngược chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm đặc trưng của mình, lộ ra khuôn mặt vô cùng đẹp trai, quai hàm sắc sảo.

Ở trước cửa cửa hàng tiện lợi hắn hỗ trợ dỡ hàng, thời tiết oi bức, chiếc áo sơ mi bị hắn treo trên ban can ven đường, không có áo che thân thể trông thật to lớn, mồ hôi chảy ròng xuống cơ bụng sáu múi màu lúa mì.

Cách bức ảnh cũng có thể cảm nhận hormone nam tính đập vào mặt.

Vì mấy bức ảnh kia, Giang Tiền trở nên nổi tiếng ở trường học, không ít người hâm mộ đến lớp hắn để làm quen.

Nhưng Giang Tiền từ chối mọi thứ, mặc kệ đối phương là ai, thái độ hắn rất lạnh đạm, dù ngoại hình đẹp, nhưng không thích nói chuyện, mặc cho ai cố gắng nói chuyện cũng không thèm để ý đến, rất ngạo kiều.

Dần dần, có người bắt đầu nói xấu Giang Tiền, nói anh ta sinh ra ở nhà trẻ mồ côi, thiếu nợ rất nhiều và thường xuyên đánh nhau.

Tóm lại, kể từ đó, thảo luận về hắn sẽ chia thành 2 nhóm

Một nhóm thích ngoại hình của hắn, bàn luận về ngoại hình và dáng người; nhóm còn lại coi thường xuất thân của hắn, đưa ra những nhận xét mỉa mai.

Nhưng đối với mấy lời này, Giang Tiền cũng không thèm để ý, rất khinh thường.

Cho nên Tô Nhung thật sự không hiểu tại sao Giang Tiền lại đột nhiên ngăn cậu lại, thậm chí còn chủ động làm quen.

Việc này cực kỳ mâu thuẫn với tính cách của Giang Tiền.

Cho đến khi Tô Nhung bước vào "tòa nhà định mệnh", vẫn không thể hiểu nổi vì sao đối phương lại nói chuyện với mình.....

"Em cầm đơn đăng ký này đến cho quản lý ký túc xá, cô ấy sẽ giúp em làm thủ tục đăng ký một lần nữa."

Đưa đơn đăng ký lưu trú đã điền đầy đủ thông tin cho Tô Nhung, nhân viên tư vấn trẻ tuổi đẩy cặp kính trên mặt lên, liếc nhìn phần tóc mái hơi dài của Tô Nhung rồi quay lại nhìn màn hình máy tính.

Anh ta nói tiếp: "Quy trình lưu trú tôi đã nói với em rồi, chờ làm xong thủ tục sẽ tự động lưu trữ."

"Vâng" Nhận lấy đơn đăng ký, Tô Nhung nhịn không được muốn hỏi: "Thầy, phòng ký túc lúc trước của em sao vậy ạ ?"

"À, kỳ nghỉ hè trước, trần nhà phòng ký túc của cậu bị rơi xuống, giờ không thể ở nữa."

"Vậy bạn cùng phòng của em vẫn như cũ đúng không ạ ?"

"Để tôi xem lại, bạn cùng phòng lúc trước của em là... Lâm Nham, đúng không ?" lại đẩy gọng kính lên, nhân viên văn thư thao tác hai lần trên máy tính, "Lâm Nham hiện chuyển đến phòng ký túc 3 người."

"Nhưng phòng đấy đủ người rồi."

"Quản lý ký túc sẽ sắp xếp bạn cùng phòng cho em, tôi nghĩ cũng sẽ là phòng hỗn hợp thôi." dừng một chút, nhân viên tư vấn nhìn về phía Tô Nhung, hỏi: "Có vấn đề gì sao ?"

"Không, không có gì ạ."

"Chỉ là tò mò chút thôi ạ."

Lắc đầu, Tô Nhung không nói gì thêm, cầm tờ đơn lên chào tạm biệt nhân viên tư vấn.

Khu ký túc xá của trường nằm tận cùng bên trong khuôn viên, cách tòa nhà dạy học một sân bóng đá.

Vừa rồi Tô Nhung tự kéo hành lý về ký túc, vừa mới bước vào đã bị quản lý túc thông báo rằng ký túc đã hết chỗ, phải tìm nhân viên tư vấn thông báo lại. Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể gửi lại hành lý ở chỗ quản lý ký túc.

Và giờ cậu lại quay lại khu ký túc một lần nữa.

Đi tới đi lui đã hơn đã hơn 5 giờ chiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!