Chương 26: (Vô Đề)

79.

Liễu Hi nhìn ra tâm tư của đệ đệ Lý gia nhưng không ngờ đối phương lại thật sự tới cửa cầu thân.

Nàng chợt thấy đau đầu, suy nghĩ nửa khắc rồi bảo Lý Miện: "Mẫn cô nương đi rồi.

Ta và nàng vốn chỉ là bèo nước gặp nhau nên cũng chẳng biết nàng đi đâu nữa."

Lý Miện che lại một bên mắt bầm tím nói: "Rõ ràng hôm đó ta thấy các ngươi thân nhau lắm mà."

Liễu Hi nói: "Ngươi chỉ mới gặp nàng một lần, cần gì cố chấp đến thế?"

Lý Miện mấp máy môi, thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn khẽ động: "Tỷ tỷ của ta......! Ta thuyết phục được rồi.

Mẫn cô nương là ý trung nhân của ta."

Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy ngoài phòng có tiếng thiếu niên vọng vào: "Liễu cô nương, huynh trưởng ngươi mua cho ta con diều, đi thả chung với ta nhé?"

Lý Miện mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen, đang định hỏi thì Liễu Hi bỗng đứng phắt dậy nói vọng ra ngoài: "Không đi không đi! Ngươi về ăn bánh ca ta đem tới đi! Bản cô nương đang bận lắm!"

Thiếu niên bên ngoài im lặng giây lát rồi đột nhiên thò đầu vào cửa sổ để mở, cong mắt cười nói với Liễu Hi: "Vậy khi nào mới rảnh đi với ta? Ăn bánh nhiều quá ngán lắm."

Lý Miện cũng đứng dậy đi nhanh tới bên cửa sổ đứng đối mặt với thiếu niên.

Lý Miện nói: "Ngươi là......"

Thiếu niên sửng sốt hé miệng: "Ta......"

Ánh mắt Lý Miện dời xuống lồng ngực phẳng lì của thiếu niên: "Ngươi......"

Thiếu niên "à" một tiếng rồi cũng cúi đầu nhìn ngực mình: "Ăn hết rồi."

Lý Miện: "?"

80.

Đệ đệ Lý gia là người tốt.

Sau khi hắn phát hiện ta là nam thì có vẻ bị đả kích rất nặng nhưng vẫn tốt bụng giúp ta thả diều.

Liễu cô nương đứng một bên, vẻ mặt hệt như giẫm phải cứt chó.

Ta che miệng thì thào hỏi nàng: "Lúc nãy các ngươi đang bàn đại sự à?"

Nàng nghẹn một hồi mới nói: "Cũng không phải đại sự gì."

Ta nói: "Vậy thì tốt rồi."

Lúc đó nhìn sắc mặt bọn họ hết sức nghiêm túc làm ta cứ tưởng mình đã quấy rầy bọn họ nói chính sự.

Lý Miện im lặng giúp ta thả diều nửa canh giờ rồi quay sang bảo ta: "Mẫn......! Mẫn huynh, so tài với ta lần nữa đi."

Ta nói: "Được thôi."

Lần này chúng ta đánh tay đôi, Lý Miện ra quyền nhanh nhẹn linh hoạt hơn khi dùng kiếm nhiều, ta nghiêng đầu né đi nắm đấm của hắn, thừa dịp hắn tập trung tấn công ta gạt chân hắn một cái rồi khống chế lực đạo tung chưởng lên ngực hắn.

Hắn lảo đảo ngã xuống đất, ta nhào tới ngồi lên hông hắn, đưa tay bóp cổ hắn.

Rõ ràng ta không dùng sức mà hắn lại bị ta bóp đến mặt đỏ rần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!