41.
Chín năm trước?
Nhất định y đang gạt ta, chín năm trước ta còn chưa vào Ma giáo thì làm sao dính dáng tới y được.
Thật ra ta không muốn nhớ lại chuyện trước khi vào Ma giáo, lúc đó ta còn nhỏ mà lại không có võ công phòng thân nên luôn bị ức hiếp, cuộc sống hết sức thê thảm.
Ta mờ mịt ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ ra đã gặp Phó Ngọc lúc nào.
Phó Ngọc cong mắt nhìn ta rồi nói khẽ: "Kiêm Minh huynh không nhớ cũng đúng thôi.
Lúc đó ta quá sợ hãi, chưa nói tạ ơn ngươi đã bỏ chạy rồi."
Y đưa tay vuốt vết sẹo mờ trên thái dương bên phải của ta: "Sau khi trở về ta ngày đêm bất an, trằn trọc khó ngủ, bọn họ đều nói ngươi chết rồi......"
Tiếng thở dài của Phó Ngọc như hơi trà nóng bốc lên, trong khoảnh khắc tan ra giữa không trung.
Ta ngẩn ngơ nhìn nốt ruồi son dưới mắt y.
Ta nghĩ thật lâu mới lờ mờ nhớ ra hình như đúng là thế thật......!
Chỉ là tiểu công tử năm đó ta cứu khóc bù lu bù loa, ngoại trừ nốt ruồi son dưới mắt thì mọi chỗ khác đều không giống Phó Ngọc.
Thì ra là y sao?
42.
Kẻ xấu đòi cha y đem ngàn lượng vàng đến chuộc, nếu không sẽ bán y vào chốn phong nguyệt mặc người đùa bỡn, dung mạo y đẹp như vậy chắc chắn sẽ bán được giá cao.
Sắc trời tối đi.
Vẫn không ai tìm được Phó Ngọc.
Từ nhỏ y đã quen sống sung sướng nên chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy, vừa không có cơm ăn vừa bị đánh đập, ban đêm nhịn không được chảy đầy nước mắt nước mũi.
Tay chân Phó Ngọc bị trói nên chỉ có thể ngồi nép cạnh tượng đất.
Sau khi khóc mệt, y sắp ngủ thiếp đi thì chợt nghe thấy sau tượng đất có người thì thào gọi mình.
Y giật mình tỉnh lại, rụt rè nhìn ra sau pho tượng.
Đó là một thiếu niên mặt mũi lấm lem bùn đất nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ đáng yêu.
Thiếu niên nhìn y bằng đôi mắt sáng ngời, đưa ngón trỏ lên môi thì thào với y: "Tiểu công tử, ta đến dẫn ngươi ra ngoài đây."
Phó Ngọc sửng sốt một hồi mới phát hiện dây gai trên chân đã bị cắt đứt, y vội vàng đứng lên rồi nắm bàn tay thiếu niên chìa ra cho y.
Bàn tay kia nhỏ hơn cả y, lại còn rất thô ráp.
Chỉ có người trải qua cuộc sống khổ cực mới có bàn tay như vậy.
Chẳng biết thiếu niên dùng cách gì mà tạm thời dụ kẻ xấu đi chỗ khác.
Hai người chạy trốn trong đêm, bốn phía tĩnh lặng im ắng khiến Phó Ngọc cực kỳ sợ hãi, nhưng khi nắm bàn tay ấm áp của thiếu niên thì y chẳng còn sợ gì nữa.
Y thì thào hỏi tên thiếu niên.
Thiếu niên vừa chạy vừa đáp: "Ta không có tên, chỉ là tên ăn mày vô danh mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!