Đào Hề với vẻ mặt đầy tự tin, khẽ gật đầu:
"Cô nương hỏi Lục gia đại công tử nửa năm trước có ghé qua Lương Nguyên hay không, điều này đúng là không sai. Nhưng vào thời điểm đó, bọn họ đã sớm hoàn thành công việc ở Chương Châu rồi."
"Không ở Lương Nguyên sao?"
"Phải, đúng vậy."
Không ở Lương Nguyên… Vậy thì đêm hôm đó, nam nhân kia quả thật không thể là hắn.
Lục Diễm là quan kinh thành, tuy Hoắc thị có chút thế lực ở Lương Nguyên, nhưng dù sao cũng không thể vươn tay dài đến mức ấy.
Sáng nay sau khi cho người đi dò hỏi một phen, nàng vẫn chưa yên lòng, lại lệnh cho Đào Hề âm thầm điều tra thêm từ một hướng khác. Kết quả hai bên đối chiếu, hoàn toàn trùng khớp.
Giờ khắc này, Hoa Thanh Nguyệt mới tạm thời buông xuống cảnh giác.
Nàng tức khắc cảm thấy thân thể không còn đau đớn nữa, liền xoay người nói:
"Đào Hề, ngày mai ta muốn học thêm một lượt nữa, tranh thủ sớm hoàn thành hết thảy bài học theo yêu cầu của giáo tập ma ma."
"Như vậy sao được? Cô nương, chân người còn sưng đỏ thế kia!"
"Ta tự biết chừng mực. Nếu có thể khiến Lục đại công tử nhìn ta với con mắt khác, chuyện gả cho Lục Lê… cũng tính là có chút hy vọng."
Tình hình hôm qua nàng đều thu hết vào mắt — không chỉ đám tiểu bối Lục gia cung kính với người ấy, ngay cả các vị trưởng bối cũng tỏ ra ôn hoà, cẩn trọng lấy lòng. Có được hảo cảm của người này, đối với nàng trong tương lai ắt sẽ có chỗ dùng.
Đào Hề nghe xong, bỗng nhớ tới điều gì, liền hạ giọng nói:
"Đúng rồi, nô tỳ hôm nay còn nghe được chuyện thân thế của Vũ công tử. Hắn không phải con đẻ của Lục đại công tử. Chuyện là sáu năm trước, Lục đại công tử chinh chiến biên cương, mất liên lạc suốt ba tháng. Cả Lục gia đều nghĩ hắn tử trận rồi, nên đã nhận nuôi một đứa nhỏ từ trong tông tộc, để kéo dài hương hoả cho đại phòng."
"Sau đó không lâu, Lục đại công tử bình an trở về. Ninh Tuy Quận chúa cùng phu quân vốn muốn đưa đứa trẻ ấy đi, nhưng Lục đại công tử lại thấy đứa nhỏ này hợp ý, nên giữ lại bên người, yêu thương chẳng khác nào cốt nhục."
"Nếu cô nương thật sự muốn khiến người ấy chú ý, sao không ra tay từ Vũ công tử trước? Cũng xem như tăng thêm vài phần thắng."
Hoa Thanh Nguyệt đưa ngón tay thon dài điểm nhẹ trán nàng ta, cười nói:
"Được lắm, Đào Hề. Đầu óc ngươi rốt cuộc chứa những gì vậy? Lại giúp ta được một chuyện lớn."
Nàng vốn còn đang suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, ai ngờ phương pháp đã tự động đưa tới cửa.
"Trong đầu nô tỳ đều là vì cô nương mà suy nghĩ! Nô tỳ cũng mong mình trưởng thành nhanh hơn, để sớm có thể giúp cô nương một tay!"
Bên kia, Phi Cửu đang ở xa xa hái hạt sen, toàn bộ đối thoại giữa chủ tớ hai người đều lọt vào tai y, chẳng sót một chữ. Y lập tức quay về Cần Vụ Viện, đem mọi chuyện kể lại không sai một lời.
Càng nói, đầu y càng cúi thấp xuống, sợ chủ tử chỉ vì một câu không vừa tai mà giận cá chém thớt, đem y phạt đi quét chuồng ngựa cho Phi Vũ quân.
Nói cho cùng, cũng tại Phi Thập làm việc chậm chạp, lần này ra ngoài thành làm nhiệm vụ mà cả nửa tháng chưa thấy về. Nếu không phải hôm nay hắn ta vắng mặt, chuyện này cũng chẳng đến lượt y nhúng tay.
Phải biết chủ tử nhà mình ghét nhất là bị người khác tính kế. Huống chi đối phương lại là kẻ muốn gả cho đệ đệ của ngài ấy, mà còn dám ra tay với người của Lục gia...
Không thể tha thứ!
"Chủ tử, cô nương kia… ngài muốn xử trí thế nào? Thuộc hạ lập tức đi làm!"
Phi Cửu cố gắng lập công chuộc tội, trong lòng chỉ mong lần này có thể cứu vãn chút hình tượng, đừng bị liên luỵ.
Nhưng Lục Diễm không hề đáp lời. Chỉ yên lặng ngồi trước án thư, cầm bút viết.
Trong phòng thoáng chốc tĩnh lặng như tờ, chỉ còn tiếng bút lông cọ trên giấy vang lên khe khẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!