Phi Cửu sửng sốt.
Vũ công tử mỗi ngày đều rời giường từ khi trời còn chưa sáng, sáng sớm luyện quyền, buổi chiều luyện chữ, buổi tối còn phải ngâm nga công khóa. Ngay cả phu tử ở tộc học cũng không tiếc lời khen ngợi, nói Vũ công tử cung kính hữu lễ, còn nhỏ tuổi đã có thể thuộc làu Luận Ngữ, thấu hiểu Binh pháp Tôn Tử, quả thực là nhân tài đáng để bồi dưỡng.
Sao đến trong mắt chủ tử, lại biến thành người không biết lễ nghi rồi?
Càng nghĩ, Phi Cửu lại càng thấy quái lạ. Không đúng, rõ ràng từ mấy tháng trước đã bắt đầu kỳ lạ rồi.
Lẽ ra lần này đi Lĩnh Nam phải mất một tháng mới hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà chủ tử chẳng hiểu sao suốt dọc đường lại thúc ngựa ngày đêm, chưa đến nửa tháng đã xong xuôi, còn vội vội vàng vàng trở lại kinh thành.
Vừa vào thành, việc công còn chưa giải trình xong đã lập tức chạy thẳng đến phủ An Ninh hầu.
Chủ tử của hắn từ khi nào lại là người lưu luyến gia đình đến vậy?
Chưa kể, hôm nay càng thêm cổ quái. Trời còn chưa sáng đã bắt đầu loanh quanh trong phủ, khi nãy thậm chí còn nói chuyện với một nữ nhân...
Đêm nay nhất định phải viết thư hỏi Phi Thập một tiếng, xem thử có phải chủ tử đã bị trúng phải thứ tà ám gì không sạch sẽ rồi hay không.
Tuy rằng y không tin trên đời thực sự tồn tại yêu ma quỷ quái, nhưng hành động gần đây của chủ tử quả thực khác xa thường lệ.
"Trong vòng một chén trà, nếu ta không thấy giáo vụ ma ma xuất hiện tại Cần Vụ Viện, liền lập tức đổi luôn mười nha hoàn theo hầu thân cận."
Lời vừa dứt, thân ảnh Phi Cửu cũng đã biến mất tự lúc nào.
Hoa Thanh Nguyệt gian nan lắm mới đi đến được tiền viện chỗ Ninh Tuy quận chúa, liền nghe thông báo rằng giáo tập ma ma đã đến Cần Vụ Viện, nói là đến dạy quy củ cho một vị tiểu công tử nào đó.
Trong lòng nàng tuy thấy nhẹ nhõm, song ngoài mặt vẫn bày ra vẻ tiếc nuối:
"Thật là đáng tiếc, xem ra chỉ đành chờ lục tiểu công tử học xong, Thanh Nguyệt mới có thể đến thỉnh giáo. Phiền người chuyển lời đến quận chúa nương nương, mấy ngày tới ta nhất định sẽ chăm chỉ quan sát, nghiêm túc nghiên cứu các lễ nghi cùng tư thế hành lễ, tuyệt đối không để phủ An Ninh Hầu phải mất mặt."
Một tiểu nha hoàn từ trong buồng đi ra, nghe thấy vậy thì lên tiếng: "Hoa cô nương, quận chúa nương nương vừa mới dặn, bảo nô tỳ trực tiếp dẫn người đến Cần Vụ Viện."
Hoa Thanh Nguyệt nhướng mày: "Cần Vụ Viện?"
Nha hoàn gật đầu: "Đúng vậy, chính là Cần Vụ Viện của Vũ công tử."
Theo nàng biết, Cần Vụ Viện chỉ có mỗi Lục Diễm ở.
Nha hoàn thấy nàng lộ vẻ nghi hoặc, liền tốt bụng nhắc nhở: "Đại phòng đời cháu chỉ có một mình Vũ công tử, đại công tử đối với tiểu công tử ấy chính là ký thác kỳ vọng rất lớn. Ngươi chỉ cần lặng lẽ đi theo học là được, tuyệt đối chớ nên làm phiền."
Là nhi tử của Lục Diễm?
Nàng thật muốn cho mình mấy cái bạt tai. Biết giáo tập ma ma không có ở đó thì nên quay về là xong, sao cứ phải ba hoa mấy câu vô nghĩa ấy làm gì?
Giờ thì hay rồi, tự rước lấy khổ vào người.
Không đúng, là tự làm tự chịu.
Trước kia ở Dương Châu, nàng đã từng sai người thăm dò tình hình Lục gia. Tin tức cho thấy Lục Diễm chưa từng cưới vợ sinh con. Hiện giờ lại từ đâu xuất hiện một nhi tử, nàng chỉ biết thay mẫu thân đứa nhỏ kia mà toát mồ hôi – phải chịu đựng một kẻ như Lục Diễm, đời này đúng là vất vả rồi.
Đi được nửa đường, nàng khẽ vỗ lên mặt mình, lẩm bẩm – vẫn nên vì bản thân mà lo thì hơn.
Cắn răng chấp nhận số phận, nàng theo nha hoàn đến Cần Vụ Viện. Vừa bước vào sân, đã thấy một thiếu niên đứng nghiêm chỉnh theo lễ nghi.
Thấy nàng đến, thiếu niên liền khom lưng hành lễ:
"Vị này chắc hẳn là Thanh Nguyệt tiểu cô cô? Lần đầu gặp mặt, Lục Vũ kính chào ngài."
Lục Vũ, thoạt nhìn mới chỉ độ sáu tuổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!