"Vậy ngươi nói xem, nên sắp xếp ở đâu?" – Lục lão phu nhân không vui, cất tiếng hỏi.
Bà biết con dâu mình không thể trả lời. Vài ngày trước, Nhị phòng vừa mở tiệc chiêu đãi họ hàng thân thích đến thưởng sen, viện bên Nhị phòng đã sớm không còn phòng trống.
Hiện giờ, ngoài trạch viện bên Đại phòng còn chút không gian, thì chỉ còn sân nhỏ bên hồ sen ở Thanh Trúc viện là tương đối sạch sẽ. Những sân khác hoặc đã có người ở, hoặc là lâu rồi chưa được quét dọn.
Giờ tiểu biểu muội này đã đến, nếu muốn dọn dẹp lại từ đầu thì cũng chẳng còn kịp nữa.
Chẳng lẽ lại dám nói muốn để nàng ấy ở lại bên Đại phòng?
Ngô thị thoáng liếc sang quận chúa Ninh Tuy – gương mặt hiếm khi nở nụ cười, lúc này cũng chỉ cúi đầu im lặng.
Bà ta không dám, cũng không thể mở miệng!
"Ta… ta…" – Ngô thị lắp bắp chưa nói nên lời.
"Được rồi, vừa hay đầu tháng bọn họ có tổ chức thi hội trong đó, cũng đã quét dọn đâu ra đấy rồi, cứ để ở chỗ đó đi." – Lục lão phu nhân dứt khoát nói.
"Mẫu thân, nhưng mà Lê ca nhi của con thì…" – Ngô thị còn chưa nói hết câu.
Ninh Tuy quận chúa sớm đã muốn quay về xem nhi tử của mình có thêm thương tích gì không, với dáng vẻ cứ lượn qua lượn lại của Ngô thị, bà rõ ràng có chút mất kiên nhẫn.
"Lê ca nhi tâm tính yếu kém, cũng đừng đổ lỗi lên người cô nương nhà người ta. Nếu sau này thi đậu thì tự nhiên là điều tốt, còn nếu không đậu, chẳng lẽ tất cả cây cỏ trong phủ, cả nha hoàn lẫn sai vặt, ai nấy đều phải chịu trách nhiệm hay sao?"
Nói cho cùng, Hoa thị vốn là do lão hầu gia định thân cho Tam phòng, không dựa vào bọn họ thì biết dựa vào ai?
Huống hồ Lục Lê thi mấy lần đều chẳng đâu vào đâu, trong khi lão Tứ, sau khi khai trí chưa bao lâu đã vào triều làm quan. Bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ là một tú tài, đến cử nhân còn chưa đậu nổi.
Nghe mấy lời đó, Ngô thị tức đến mức suýt nghẹn máu. Bà ta vốn kiêng kị người khác nói đến chuyện này, Tam lang nhà mình còn chưa dự thi, đã bị miệng đời nói như thể không thi đậu được, xui rủi biết bao.
Không tiện phát tác ngay tại chỗ, bà ta đành cố nén giận, cười gượng mở miệng…
"Đại tẩu, khoa cử là đại sự, há có thể tùy tiện qua loa? Đều là thân làm mẹ, nếu việc này rơi vào người Diễm ca nhi, đại tẩu hẳn cũng có thể thấu hiểu nỗi khổ tâm của ta."
Ninh Tuy quận chúa khẽ cười khinh bạc:
"Con ta tuổi nhỏ đã xuất chinh, từng trải biết bao trận chiến lớn nhỏ, thân lĩnh Phi Vũ Quân bình định loạn biên cương, bắt sống chủ soái quân Ngụy khải hoàn hồi kinh. Sau đó lại suất quân bình định loạn Vĩnh Vương, thậm chí lúc ông ngoại bệnh nặng, chỉ tiện tay cũng đoạt được Trạng Nguyên. Ta thân làm mẫu thân, khoe một câu con ta văn võ song toàn, chẳng lẽ quá đáng?
Nỗi khổ của ngươi, e là kiếp này cũng chẳng thể cảm thụ được."
Một phen lời nói vừa sắc vừa lạnh, đâm thẳng vào tim, khiến đối phương nghẹn đến không nói nên lời, mà cũng chẳng tìm được lời nào phản bác.
Lục lão phu nhân đưa mắt nhìn Ngô thị, rõ ràng chẳng hài lòng:
"Đại tẩu ngươi nói không sai. Nếu nhi lang nhà họ Lục chỉ đến thế, không chịu nổi chút sóng gió này, thì cho dù có thi đỗ, cũng là vô dụng."
Dứt lời, bà liền quay sang phân phó hạ ma ma bên cạnh:
"Đi, đến Thanh Trúc Viện dọn dẹp lại một lượt, trước để Thanh Nguyệt đến xem qua, rồi cho người sắp xếp mấy nha hoàn bà tử hầu hạ."
"Vâng." Hạ ma ma lập tức lĩnh mệnh.
Hoa Thanh Nguyệt lặng lẽ nghe theo sự an bài, cung kính hành lễ, rồi theo bước hạ ma ma rời đi.
Lại là một phen quanh co vòng vèo, song lần này khác hẳn đường lúc đến. Đoạn đường này men theo bờ phủ hà*, hai bên hồ sen nở rộ, rợp mắt là sắc xanh thanh mát.
*dòng nước uốn quanh phủ đệ, vừa mang ý phong thủy, vừa là cảnh quan sinh thái, nơi trồng sen, làm đẹp cho cảnh sắc phủ đệ.
Mùi hương nhàn nhạt phảng phất quanh mũi, tựa như thấm vào tận đáy lòng, khiến bao mệt mỏi suốt mấy ngày qua cũng dịu đi không ít.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!