"Tụy Lan, mau lại đây, chúng ta đang nhắc tới con đó."
Hoa Thanh Nguyệt đứng dậy hành lễ: "Tam phu nhân."
Ngô thị gật đầu, gọi thân mật: "Hoa nha đầu."
Hoa Thanh Nguyệt cũng chẳng lấy làm lạ. Mấy ngày nay, nụ cười của bà ta chẳng bao giờ chạm tới đáy mắt, thậm chí còn vương chút chán ghét mơ hồ.
Bề ngoài thì chẳng bắt bẻ vào đâu được, khiến Lục lão phu nhân cũng vừa ý. Có vẻ như việc để bà ta theo học quận chúa Ninh Tuy về quản gia đúng là quyết định sáng suốt, mấy năm gần đây rõ ràng đã trầm ổn hơn nhiều.
Nhất là hôm nay, lúc lão phu nhân nhắc tới hôn sự của hai đứa nhỏ, bà ta chẳng nói hai lời đã đồng ý, trong lòng lão phu nhân càng thêm hài lòng. Bà liền dặn hạ ma ma bên cạnh: "Đi, dâng trà."
Ngô thị bước lên trước vài bước, hành lễ với Lục lão phu nhân: "Mẫu thân, trà thì không cần đâu, con tới là có chuyện muốn bẩm với người."
"Ồ, con cũng có chuyện à? Vậy vừa hay, ta cũng có việc muốn bàn với con. Con nói trước đi." Lục lão phu nhân cười nhẹ, cầm chén trà nhấp một ngụm, thần sắc hòa nhã.
Ngô thị biết đây chính là thời điểm thích hợp nhất, bà ta cố ý đợi Hoa Thanh Nguyệt có mặt ở Triều Huy Đường, đỡ phải chạy tới chạy lui.
Bà ta sai người gọi Tầm Nương vào. Cô gái kia bước chậm rãi tiến gần, cùng Hoa Thanh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, khóe môi lão phu nhân khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
"Mẫu thân, con dâu có một chuyện khó xử, nghĩ mãi không ra cách giải quyết, đành phải tới làm phiền người, mong người định đoạt giùm."
Đợi Tầm Nương hành lễ xong xuôi, bà ta mới chậm rãi nói tiếp:
"Mẫu thân, đây là Tầm Nương. Thật ra nàng ta vốn không phải cô nương xuất thân sạch sẽ gì, nhưng Lê Nhi cứ khẩn cầu mãi, nên con mới đồng ý đưa vào. Con nghĩ, Hoa nha đầu ít ngày nữa sẽ gả vào phủ, để Tầm Nương làm quen dần việc trong phủ, sau này còn giúp đỡ, hầu hạ hai người họ."
Lời này vừa thốt ra, ai ở đây mà còn không hiểu?
Hoa Thanh Nguyệt mỉm cười không đáp. Vốn dĩ nàng cũng định khiến lão phu nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, giờ Ngô thị lại đưa tới một cơ hội quá thuận lợi, nàng chỉ cần cân nhắc xem nên lợi dụng thế nào cho khéo thôi.
Lục lão phu nhân nụ cười dần tan biến, lạnh nhạt nói: "Không cần. Lục phủ ta tuy không phải nhà quyền quý gì, nhưng cũng chẳng thiếu người hầu."
Hoa Thanh Nguyệt đứng cạnh lặng lẽ nghe, thấy lão phu nhân giọng càng lúc càng cao, vội bưng chén trà lên: "Tổ mẫu, uống chén trà trước đã. Tam phu nhân chắc cũng có lý do bất đắc dĩ, người nghìn vạn lần đừng để giận ảnh hưởng sức khỏe, nếu không cả Lục phủ đều lo lắng đó."
Lục lão phu nhân quả nhiên dịu xuống, vỗ vỗ tay nàng: "Thanh Nguyệt, ngồi xuống cạnh ta, chúng ta cùng nhau nghe."
Ngô thị âm thầm nghiến răng. Rõ ràng bà ta đã nói rõ ràng đến thế, vậy mà mẫu thân vẫn giả vờ hồ đồ.
Lão thái thái này, vì tư tâm mà chẳng chịu nghĩ cho Lê ca nhi một chút nào. Nâng một đứa con gái thương hộ lên tận mây xanh, còn muốn phong làm chính thất? Kinh đô này có nhà hầu tước nào làm vậy chưa?
Bà ta vốn nhắm vào Liễu Uyển – đích nữ của phủ Quốc Công, huynh trưởng lại là tâm phúc của Định Vương. Hiện giờ Thánh Thượng nhiều bệnh, lại chưa có con trai, mà Vĩnh Vương đã bị phế truất. Đời kế tiếp, người kế vị chỉ có thể là Định Vương.
Nếu lão đại trong nhà sa cơ, thì Lục phủ còn không phải nhờ vào Tam phòng gánh vác cả cơ nghiệp này sao?
Lục lão phu nhân nhìn ra tính toán trong mắt bà ta, liền dứt khoát nói rõ:
"Tụy Lan, chuyện hôm nay không phải để bàn bạc với con, mà là ta và lão Tam đã quyết xong, giờ chỉ báo cho con biết thôi. Con còn muốn nói gì nữa?"
Ngô thị vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Mẫu thân, con biết người rất thương yêu Hoa nha đầu, nếu là kẻ khác thì hẳn đã bị đuổi ra khỏi phủ rồi. Nhưng khổ nỗi cô gái này lại mang thai... Lê ca nhi còn tự mình đến năn nỉ con, con nghĩ, để cô ta làm thiếp cũng là nghĩ cho đứa bé chưa chào đời."
Vừa nói, bà ta vừa liếc sang Hoa Thanh Nguyệt, ai ngờ sắc mặt nàng chẳng hề dao động.
Trong lòng Ngô thị chợt thấy bất an. Nếu nàng không muốn vào cửa nhà bà, thì Tầm Nương kia càng không có cơ hội. Chờ khi Hoa Thanh Nguyệt ổn định rồi, chỉ cần tìm cớ là có thể dễ dàng đuổi Tầm Nương đi.
Lục lão phu nhân liền ném mạnh chén trà xuống, lạnh lùng lườm bà ta một cái. Một loạt ký ức cũ không vui cũng theo đó mà trào dâng.
Trước đây, Lão phu nhân Lục từng đích thân định hôn cho ba người con trai. Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều cưới tiểu thư dòng dõi thế gia, duy chỉ có Tam thiếu gia là kẻ bướng bỉnh cố chấp.
Hắn lại phải lòng Ngô Tụy Lan, con gái của Ngô Hướng – một tội thần từng giữ chức Thị lang Bộ Hộ. Không những bỏ tiền chuộc nàng từ Giáo Phường Ty về, hắn còn nhất quyết từ hôn với vị hôn thê ban đầu vì nàng. Lục lão phu nhân và Lục lão hầu gia dĩ nhiên không chấp nhận để Ngô thị bước chân vào cửa, nhưng lúc đó nàng đã mang thai được sáu tháng, Tam thiếu gia liền tuyệt thực để ép họ phải nhượng bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!