Chương 43: Ngươi đây là muốn gả người nào?

Hai người vừa đi ngang qua một cửa tiệm hương liệu gần Bách Vị Lâu, Lục Lê chợt kéo nàng dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?" – Hoa Thanh Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Lục Lê chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp kéo nàng vào tiệm.

Chưởng quầy thấy y phục hai người đều tinh xảo, khí độ bất phàm, lập tức đoán được xuất thân bất phú tức quý, liền cười niềm nở bước ra đón:

"Lang quân định mua dầu bôi tóc cho nương tử sao? Cửa tiệm tiểu nhân có đủ mọi loại hương liệu, chỉ cần ngài nói ra tên hoa, nơi đây ắt có loại dầu cùng mùi hương ấy."

Lục Lê liếc nhìn một cái, đáp lời có chút cợt nhả:

"Tiểu gia tất nhiên biết nơi này đủ thứ tinh tế mới quay lại. Tự chúng ta xem, ngươi đừng làm phiền."

Nói đoạn, hắn ta nghiêng đầu nhìn Hoa Thanh Nguyệt, giọng trầm ấm:

"Mẫu thân ta yêu thích nhất là dầu bôi đầu hương quế ở đây. Ta định mua một ít, đến khi thích hợp thì nhờ nàng tặng lại cho người. Mẫu thân ta chắc chắn sẽ nhận."

Hoa Thanh Nguyệt không ngờ người này lại có ý làm dịu quan hệ giữa nàng và Ngô thị, trong lòng chợt dâng lên xúc cảm phức tạp. Nghĩ đến tam phu nhân vốn đã định kiến sâu nặng với nàng, một lọ dầu thơm e là không thể hóa giải hết mọi hiềm khích. Nhưng nàng cũng không muốn khiến Lục Lê khó xử, liền khẽ gật đầu.

"Thanh Nguyệt xin nghe theo Lê ca ca."

Lục Lê thấy nàng gật đầu đáp ứng, tựa như tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc được gỡ xuống. Mẫu thân không thuận việc hôn sự giữa họ, nhưng nếu Thanh Nguyệt thường lui tới thỉnh an, quan tâm đúng mực, theo thời gian, hẳn cũng sẽ động lòng.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhớ đến lần trước lúc Lục Tri Ninh* mua dầu bôi tóc tặng mẫu thân, bà đã vui mừng suốt nửa tháng trời. Thanh Nguyệt ngoan ngoãn như vậy, chắc hẳn mẫu thân nhận được cũng sẽ rất vui.

*Trong nguyên tác chỗ này ghi là Lục Thanh Nguyệt, bất hợp lý với cốt truyện nên đã tự ý đổi tên thành Lục Tri Ninh, nếu mọi người không thích có thể bỏ qua.

Hắn chọn lấy hai hộp, đưa cho nàng xem:

"Thanh Nguyệt, đây chính là loại mẫu thân ta thích."

Đang lúc chuẩn bị trả tiền, Hoa Thanh Nguyệt bỗng liếc thấy không xa có một chiếc ngọc hoàn. Trước đó nàng vẫn cảm thấy lần tặng đai lưng cho Lục Lê có phần sơ sài, nếu thêu thêm ngọc hoàn này lên hẳn sẽ tinh tế hơn rất nhiều.

Chưởng quầy thấy ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc ngọc, cười càng thêm niềm nở:

"Cô nương có mắt nhìn! Ngọc hoàn này đúng là vật hiếm. Ngài xem, sắc ngọc thuần khiết, nước ngọc sáng ngời, chất ngọc ôn nhuận, sờ vào tinh tế trơn nhẵn, dùng làm trang sức hay đính vào y phục đều tôn lên thân phận quý giá vô cùng."

Nói đến đây, lão bỗng hạ thấp giọng:

"Cô nương vừa chọn dầu bôi tóc, nếu mua thêm ngọc hoàn này nữa, giá cả… đều có thể thương lượng."

Lục Lê cũng đưa mắt nhìn theo. Hắn ta vốn chẳng am hiểu gì về ngọc, nhưng thấy Thanh Nguyệt thích thì có đắt đến đâu cũng không tiếc:

"Ngươi nói gì đó? Ngươi tưởng tiểu gia đây là kẻ mặc cả từng đồng sao? Bao nhiêu thì cứ nói, một văn cũng không được thiếu!"

Hoa Thanh Nguyệt: "..........."

Nàng vội kéo Lục Lê sang một bên, hạ giọng nói nhanh:

"Lê ca ca, huynh qua xem thử còn loại dầu bôi tóc nào hợp với ta không. Còn ngọc hoàn này, có chỗ dùng riêng, để ta tự mình lo liệu."

Lục Lê hơi sững lại: "Dùng vào việc gì?"

Hoa Thanh Nguyệt đỏ mặt, lí nhí đáp:

"Về sau huynh sẽ biết. Mau đi xem dầu bôi tóc đi."

Lục Lê nghe xong, trong lòng đã hiểu bảy tám phần — nữ nhi gia quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy món kia thôi. Ban đầu hắn ta định để nàng khỏi nhọc công, nhưng thấy Hoa Thanh Nguyệt kiên quyết, đành xoay người rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!