Một năm sau.
Mùng tám tháng Hai, ngày lành cưới gả.
Vào khoảnh khắc chưởng quầy tiệm vải Hoa gia thành hôn, trong lòng nàng ngập tràn cảm kích, nhớ đến sự ủng hộ của khách hàng bao năm qua, liền dứt khoát quyết định đem toàn bộ lợi nhuận trong tháng của các cửa hàng dùng để nấu cháo phát miễn phí khắp trấn, chung vui cùng mọi người.
Khu phát cháo nhanh chóng đông nghẹt người. Hương cháo lan tỏa khắp nơi, các cụ già xúc động rơi lệ, trẻ con hò reo vui vẻ, hậu sinh tấm tắc khen ngợi. Người người xếp hàng nhận cháo, mặt ai nấy đều rạng rỡ, hân hoan. Ngày hôm đó, cả trấn đều ca ngợi chưởng quầy Hoa cùng Trấn Quốc đại tướng quân rộng rãi hào sảng, đám cưới này thật sự trở thành chuyện vui của cả nước Tấn.
Tại Hoa phủ ở Lâm huyện, ngay sát bên là Lục phủ. Người tới không quá đông, chỉ là một số thân hữu thân cận. Nhị phòng Lục gia đến sớm, kéo tay Hoa Thanh Nguyệt dặn dò:
"Thanh Nguyệt, nhà ta biết Ngũ muội dạo này sức khỏe không tốt, nên nhờ ta mang lời đến thay nàng xin lỗi chị dâu."
"Nhị thẩm, con biết mà. Ngũ muội sinh con là việc lớn của cả nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."
Nói xong, Hoa Thanh Nguyệt đã được đỡ ra khỏi cửa trong tiếng chiêng trống náo nhiệt.
"Thấy chưa, ta đã nói con dâu ta sẽ không trách móc gì đâu." Ninh Tuy từ ngoài bước vào, mặt tươi cười rạng rỡ, "Lâm huyện tuy nhỏ, nhưng khí hậu tốt, dân chúng hiền hậu, ta mặc kệ lão Nhị gia bên phủ có việc gì, ta cũng muốn ở lại đây."
"Hảo hảo hảo, đại tẩu đã lên tiếng, ta già rồi cũng giúp được chút gì thì giúp. Chờ sau này Thanh Nguyệt về rồi, ta giao lại cho nó."
"Vậy không được." Lục lão phu nhân lập tức bác bỏ, "Thanh Nguyệt gánh vác bao nhiêu việc lớn, đâu còn sức lo việc vặt trong nhà. Ta cũng muốn ở lại nơi này."
"Mẫu thân, người sao cứ nhất định phải ở đây xem náo nhiệt. Con đã nói con sẽ đưa người và các nàng về kinh thành rồi mà."
Lục lão phu nhân hừ lạnh một tiếng:
"Mẹ con cái gì? Ta không biết. Dù sao trong nội viện đại phòng nhà ta chỉ có A Tuy, các ngươi trước kia ở đâu, sau này vẫn ở đó, không cần vì ta mà trở lại. Hơn nữa trong nhà đã có Lê Ca nhi, nó giờ đã thành gia, ngày càng chững chạc, cũng không cần ngươi phí tâm lo liệu nữa. Ngươi nếu muốn sống tiếp những ngày tháng trước, bọn ta đều thành toàn."*
* giải thích: Nhắc lại để mọi người nhớ Lục Hầu gia có nuôi ngoại thất bên ngoài, hai người còn có con gái nữa, Lục lão phu nhân đây là ý chỉ nhận mỗi Ninh Tuy, Lục Hầu gia không cần quan tâm đến hầu phủ nữa, bà và Ninh Tuy từ nay sẽ không can thiệp chuyện của ông ta.
"Mẫu thân, nhưng mà..."
"Im miệng." Lục lão hầu gia còn định nói gì, đã bị ánh mắt lạnh của lão phu nhân ép phải nuốt lời.
"Hôm nay là hôn sự của con trai ngươi, nếu ta là ngươi thì nên câm miệng lại, bằng không khỏi cần dự tiệc nữa."
"Dạ, mẫu thân."
...
Trong khi hai người lớn tranh cãi không dứt, nghi thức bái đường đã bắt đầu.
Ninh Tuy và Lục lão phu nhân ngồi giữa sảnh, không nói gì, chỉ âm thầm nhìn nhau cười.
"Nhất bái thiên địa."
Lục Diễm và Hoa Thanh Nguyệt, cả hai mặc hỉ phục rực rỡ, dáng người hiên ngang đứng giữa đại đường.
Theo tiếng xướng dài và vang của lễ quan:
"Nhất bái thiên địa ————"
Hai người cùng cúi đầu hành lễ.
Không ngờ, dải lụa đỏ dưới chân hai người chẳng biết từ khi nào đã quấn lấy nhau, một sơ ý, cả hai cùng loạng choạng về phía trước. Lục Diễm dù phản ứng nhanh cũng phải vội vàng giữ lấy nàng, sửa lại khăn voan cho ngay ngắn.
Bất ngờ xảy ra khiến cả sảnh yên lặng trong chốc lát, sau đó là một trận cười vang dội.
Lễ quan nhanh trí, liền cao giọng nói: "Dây đỏ tương triền, là thiên định lương duyên! Hai vị chắc chắn gắn bó suốt đời, đầu bạc răng long!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!