Chương 23: Cầu ta

"Bốp bốp bốp bốp."

Liên tiếp mấy cái tát như mưa vỗ xuống mặt Hoa Thanh Nguyệt.

"Tiện nhân! Xem lão tử hôm nay có thể hành hạ ngươi đến chết không!"

Sau mấy cái tát, đầu nàng ong ong như muốn vỡ, máu rỉ ra nơi khoé môi, nhưng nhờ vậy mà thần trí cũng tỉnh táo được đôi phần. Hai tay nàng cào chặt đất bùn dưới thân, chỉ hận hôm nay mình chỉ mang một cây trâm cài đầu, không thể cùng hắn đồng quy vu tận.

Tên nam nhân kia sau khi đánh xong thì hung hăng đè nàng xuống, hai tay giữ chặt cổ tay nàng, đôi mắt đỏ ngầu ghé sát mặt nàng từng tấc một...

Hoa Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, bóng tối dày đặc hai bên hẻm sâu khiến lòng nàng chùng xuống đáy vực. Hôm nay e là không thoát được.

Phụ thân, mẫu thân… Thanh Nguyệt đã tận lực rồi. Xin người đừng trách ta.

Nàng nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết đoán.

Bỗng nhiên…

"Bốp!" Một cú đá cực mạnh giáng thẳng vào hông tên nam nhân, kế đó là loạt âm thanh lưỡi kiếm xuyên qua da thịt rợn người.

Trên mặt nàng có chất lỏng ấm nóng văng trúng. Hoa Thanh Nguyệt ngơ ngác mở mắt, liền trông thấy một thân ảnh cao lớn, tay cầm trường kiếm, từng nhát từng nhát đâm xuyên ngực tên ác nhân.

"Đại ca ca… Đại ca ca..." – Nàng bật khóc, nước mắt ròng ròng.

Tên nam nhân mở mắt đỏ lòm, lắp bắp: "Ta… ta có thành quỷ cũng..."

Chưa kịp dứt lời, mũi kiếm đã xuyên thẳng tâm mạch, chết tại chỗ.

Lục Diễm đứng đó, ánh mắt trầm lặng nhìn thiếu nữ toàn thân run rẩy. Mái tóc đen dài rối loạn, gương mặt trắng bệch phủ đầy hoảng loạn và chấn thương. Nàng chẳng còn hình dáng gì của tiểu thư khuê các ngày nào.

Hắn đưa thanh kiếm còn vương máu cho thủ hạ, rồi bước từng bước chậm rãi đến gần nàng.

Hoa Thanh Nguyệt co rúc trong một góc, đầu cúi gằm, nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, thân thể càng run dữ dội hơn, giọng nghẹn ngào: "Đừng tới gần, đừng chạm vào ta…"

Cách nàng chỉ vài bước, Lục Diễm dừng lại, ánh mắt đầy phức tạp.

Hắn khẽ thở dài, gần như không nghe được, rồi tháo áo khoác trên người phủ lên nàng, sau đó ôm ngang thân thể mỏng manh ấy lên.

Hoa Thanh Nguyệt giãy giụa trong vô thức, nhưng không lay động được hắn nửa phần. Nàng nghiêng đầu, cắn mạnh xuống vai hắn.

Lục Diễm hít sâu một tiếng, bước chân không ngừng, nhanh chóng đưa nàng ra xe ngựa đậu nơi đầu ngõ.

Đặt nàng vào trong khoang xe ấm áp, hơi thở quen thuộc giúp Hoa Thanh Nguyệt hồi lại chút thần trí. Nàng nới lỏng miệng, đôi mắt đỏ hoe ngập nước, nhìn chằm chằm người phía trên.

"Đại ca ca… Đại ca ca…"

Tiếng gọi nức nở khiến bốn phía như lặng xuống. Gương mặt sưng phù lấm tấm dấu tay, toàn thân đẫm máu, nàng trừng mắt nhìn hắn, giọng run rẩy như mê sảng: "Ta... ta có phải đã chết rồi không...?"

Rõ ràng khi nãy chính mắt nàng thấy hắn rời thành, sao lúc này lại xuất hiện nơi đây?

"Đừng nói nữa, ta nghe không rõ." – Lục Diễm kéo rèm xe.

Hoa Thanh Nguyệt tưởng hắn định rời đi, vội níu chặt vạt áo hắn, giọng nức nở, đáng thương vô cùng: "Đại ca ca..."

Lục Diễm khựng lại một thoáng, rồi nhẹ giọng: "Ta không đi."

Hắn xoay người phân phó người bên ngoài: "Dọn dẹp sạch sẽ. Phi Cửu, đến Lục phủ báo lại: Thanh Nguyệt không sao, chỉ là xe ngựa bị hỏng, sửa xong sẽ về."

"Tuân lệnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!