Chương 228: Chỉ cần là nàng muốn làm, nàng biết ta không thể từ chối

Hoa Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy đuôi mắt khẽ giật, môi còn chưa kịp hé mở thì giọng nói trầm thấp của Lục Diễm đã vang lên sát bên tai:

"Nàng vừa bảo gối xe ngựa quá cứng, một hai đòi nằm trong lòng ta... Nàng rõ mà, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm, ta xưa nay chưa từng có cách nào từ chối."

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, luống cuống đứng bật dậy khỏi người hắn.

Nàng vốn định vạch trần chiêu trò vụng về của hắn, nhưng quả thật... không có bằng chứng.

Chưa đợi nàng ngồi ổn, xe ngựa bất ngờ dừng lại không báo trước.

Do quán tính, cả người nàng nghiêng ngả nhào thẳng vào lòng ng. ực Lục Diễm.

Chuỗi sự việc diễn ra quá bất ngờ, khiến cả hai đều sững lại, như thể thời gian cũng ngưng đọng.

Thân hình nàng nhỏ nhắn linh hoạt, vòng eo mềm mại như nhành liễu, đặc biệt trước ngực còn mềm mại dán chặt vào thân hình rắn chắc của hắn.

Trong khoang xe trở nên im phăng phắc, chỉ còn tiếng tim đập "thình thịch" vang vọng bên tai – dồn dập, nóng bỏng, không rõ rốt cuộc là của ai đập mạnh hơn.

Bàn tay to của hắn rất cẩn thận dừng lại nơi lưng nàng, động tác nhẹ nhàng như sợ làm nàng đau. Giọng hắn khàn khàn, khô khốc, mang theo một tia bối rối mà khó phát hiện:

"Nàng… vừa rồi chính là như vậy nhào vào, cho nên, Thanh Nguyệt, thật sự… không trách ta được."

Đầu óc Hoa Thanh Nguyệt trống rỗng, chỉ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ đến chết người này càng nhanh càng tốt.

Dù là cưỡi ngựa trên đường cũng còn dễ chịu hơn là cùng hắn ở trong không gian nhỏ hẹp thế này.

Hai tay nàng chống vào ngực hắn, định ngồi dậy, nhưng ngón tay lại run rẩy nhẹ nhẹ, để lộ nỗi hoảng loạn trong lòng. "Ngươi... mau thả ta ra, nếu không sau này ta sẽ không bao giờ cùng ngươi ngồi chung xe ngựa nữa!"

Hắn nhẹ nhàng siết chặt cánh tay ôm nơi lưng nàng, không những không buông ra mà còn kéo nàng sát lại hơn.

Nhiệt độ trên người hắn gần kề khiến mặt nàng càng đỏ hơn, nàng quay đầu sang bên, không dám nhìn vào mắt hắn, giọng vẫn mạnh miệng: "Ngươi... ngươi buông ra trước đã."

Lục Diễm không làm theo lời nàng, khóe miệng nhếch lên, mang theo ý cười pha lẫn chọc ghẹo:

"Không buông. Khó lắm nàng mới chủ động nhào vào ngực ta, ta tiếc còn không kịp."

"Ngươi từng nói sẽ không ép ta nữa!"

Giọng nàng run run, mắt hoe đỏ, môi hồng hồng hơi chu ra giận dỗi.

Đôi mắt đen như mực của Lục Diễm bỗng tối sầm lại.

Hắn dời mắt đi đầy khó khăn, hai tay siết nhẹ, đặt nàng ngay ngắn ngồi trên đùi mình.

Hai người mặt đối mặt, hơi thở hòa lẫn.

Ánh mắt hắn trầm nặng, mang theo chút thương tổn:

"Nàng vẫn còn ghét ta… đúng không?"

Dù nàng không hẳn ghét, chuyện cũ cũng đã qua, nhưng để chủ động nhào vào lòng thì lại là chuyện khác.

Mà nàng hiểu tính Lục Diễm – đen trắng rõ ràng, nếu lắc đầu, hắn thể nào cũng tiếp tục dây dưa.

Thấy nàng cúi đầu không nói, coi như mặc nhận, Lục Diễm nhắm mắt lại một lát, đến khi mở ra thì ánh mắt đã không còn bi thương như trước.

Hắn kéo môi tự giễu:

"Ta biết mọi chuyện là do ta tự chuốc lấy. Lúc đó sao lại đối xử với nàng như thế... rõ ràng có nhiều cách để theo đuổi một cô nương, ta lại chọn cách tệ nhất, khiến nàng tổn thương cả thân thể lẫn tinh thần. Nàng ghét ta là đáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!