Chương 22: Cầu xin gia thương xót

Lục Lê không rời mắt khỏi nàng, chậm rãi bước lên phía trước, đối diện với Lục Tri Ninh, khẽ nói:

"Chuyện này, có thể dừng tại đây rồi chăng?"

Sắc mặt Lục Tri Ninh khó coi đến cực điểm, vừa định mở miệng cãi lại thì chợt bên ngoài vọng đến tiếng bước chân hối hả, kèm theo tiếng thét vang trời:

"Có người b·ắt c·óc gi·ết người! Mau chạy, mau chạy—!"

Chúng nữ trong phòng nghe xong đều biến sắc, lập tức chẳng còn tâm trạng tranh luận ngâm thơ đối cú nữa, rối rít chạy ra cửa sổ nhìn xuống.

Chỉ thấy ngoài phố hỗn loạn thành một mớ, dân chúng chen chúc chạy loạn, người ngã kẻ nhào, trong đám người có một thân ảnh mặc hắc y đang kéo theo một đứa trẻ, cách khá xa nên khó nhìn rõ tình hình.

Lục Hành chợt la lớn: "Đại ca! Tri Ngữ còn ở dưới kia, ta phải đi tìm muội ấy!"

Lục Diễm gật đầu, liếc Phi Cửu: "Phái người theo, tìm được Tri Ngữ thì lập tức hồi phủ!"

"Tuân lệnh!"

"Ta cũng đi!" Ninh Dật Thần cũng vội vã đuổi theo.

Chúng nữ trong phòng từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng chứng kiến cảnh tượng đẫm máu kinh hoàng như thế, lập tức sợ hãi trốn phía sau Lục Diễm.

Lục Diễm nhìn về phía Lục Lê, căn dặn:

"Ngươi lát nữa chịu trách nhiệm đưa các vị nữ quyến hồi phủ. Ta đi trước xem tình hình."

"Vâng, đại ca."

Ánh mắt Lục Diễm lướt qua đám đông, trầm giọng dặn: "Lưu lại hai tướng sĩ hộ vệ nữ quyến, những người còn lại theo ta."

Nói đoạn, hắn dẫn theo mấy người Phi Vũ Quân lao nhanh về hướng cửa thành.

Sắc mặt Lục Tri Ninh lúc này trắng bệch như tờ giấy, vội níu tay Lục Hành: "Tam ca ca! Muội sợ lắm… Mau đưa muội về đi, muội muốn về nhà..."

"Phải đó, chúng ta mau trở về thôi!" Một đám biểu tiểu thư cũng nối đuôi phụ họa theo.

Hoa Thanh Nguyệt nhìn người nằm sõng soài giữa phố, trong lòng dâng lên cảm giác bất an khó tả—hôm nay… rốt cuộc là ngày gì mà mọi chuyện lại hỗn loạn đến thế?

Lục Lê dặn dò xong xuôi, thấy nàng ngơ ngẩn đứng yên, tưởng nàng lần đầu gặp cảnh tượng kinh hoàng nên sợ hãi, bèn dịu giọng trấn an:

"Thanh Nguyệt muội muội, đừng sợ. Có ta ở đây."

Nàng nghiêng đầu, mỉm cười: "Có Lê ca ca bên cạnh, muội liền không sợ gì cả."

Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc rồi lên xe ngựa. Lục Tri Ninh liếc mắt thấy Lục Tri Duyệt đứng cạnh Hoa Thanh Nguyệt, liền nói:

"Thất muội muội, đêm nay thật khiến người sợ hãi, muội ngồi cùng ta một xe đi."

Lục Tri Duyệt hơi do dự, nhìn về phía Hoa Thanh Nguyệt, hỏi: "Hoa tỷ tỷ, tỷ có sợ ở một mình không?"

"Lá gan nàng lớn thế kia, từ Lương Nguyên còn dám một mình đến kinh thành, cần chi lo hộ?" Lục Tri Ninh hừ nhẹ, đầy mỉa mai.

Hoa Thanh Nguyệt biết Tri Duyệt khó xử, lại nghĩ cùng đường đi nhiều xe như thế, hẳn là không xảy ra việc gì, bèn ôn tồn bảo:

"Không sao, muội cứ đi đi, ta không sao đâu."

Đúng lúc ấy, Lục Lê quay đầu lại trấn an: "Thanh Nguyệt muội muội, không sao, ta ở ngay phía trước. Có việc gì cứ gọi, đừng sợ."

Vì hôm nay kinh thành đã x·ảy r·a trọng án, Hoa Thanh Nguyệt không còn tâm trí vén rèm xe nhìn cảnh vật bên ngoài nữa. Đang mải suy nghĩ, xe ngựa bỗng dừng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!