"Tri Ninh, Thanh Nguyệt không tham gia thì thôi, trò chơi này vốn để tiêu khiển, làm dịu không khí, cần chi phải ép người quá mức?" Lục Lê nói xong, lại quay sang Hoa Thanh Nguyệt, ôn hòa cười, "Thanh Nguyệt muội muội, không sao cả, không muốn chơi thì đừng chơi."
Lục Tri Duyệt sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, cắn môi đứng ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt rối rắm. Hoa Thanh Nguyệt liếc nàng ta một cái, thấy thân thể nàng ta hơi run lên, vội nói:
"Vậy... vậy ta tham gia. Chỉ là nếu ta làm không tốt, mong các vị đừng chê cười."
"Hoa tỷ tỷ, sẽ không đâu." Lục Tri Ninh cười nhạt, vừa nói vừa kéo nàng về đứng bên trái.
"Ta đã nói không sao, nếu không muốn, cũng chớ nên miễn cưỡng," Lục Lê nhíu mày.
Lục Tri Ninh lạnh giọng cười, "Tam ca ca, huynh nhìn đi, huynh có muốn làm người tốt thì cũng nên xem người ta có cần hay không. Chi bằng yên ổn mà làm trọng tài cho rồi."
Hoa Thanh Nguyệt khẽ gật đầu tỏ ý không sao, Lục Lê bèn tiến lên, rút một thẻ chữ có chữ "Hoa".
Lục Tri Ninh là người bước ra đầu tiên. Hôm nay Lục Tri Ngữ không có mặt, nàng ta muốn cho mọi người thấy rằng Lục phủ không chỉ có Lục Tri Ngữ, còn có nàng ta – Lục Tri Ninh.
Nàng ta đứng ngay ngắn giữa sân, ngẩng đầu, chậm rãi đọc:
"Phồn hoa tựa mộng ánh hồng sương, phong vũ linh hồn lệ sa trường."
Đọc xong, nàng kiêu ngạo liếc mắt khắp lượt các cô nương khác, như cánh bướm mảnh mai rung động dưới ánh trăng: "Được rồi, đến lượt các ngươi."
Chư vị đều là những người học rộng hiểu nhiều, lần lượt ứng đối xong. Khi đến lượt Hoa Thanh Nguyệt, nàng bước ra, dung nhan thản nhiên như nước, giọng đọc trầm ổn vang lên:
"Bốn mùa hoa nở tô làm bút, khéo họa non mây trải cuối trời."
Một câu thơ phiêu dật mà hùng vĩ, khiến ánh mắt Lục Diễm đang dửng dưng cũng khẽ dừng lại trên người nàng. Đôi mắt xưa nay tĩnh lặng như mặt hồ, nay lại ánh lên vẻ thâm thúy khó dò.
Cả phòng im bặt trong giây lát. Những người thuộc Lục gia trong lòng đều ngạc nhiên. Từ nhỏ bọn họ luyện thi phải bước qua ba nhịp mới có thể thành câu, vậy mà nàng chỉ vừa bước ra đã xuất khẩu thành thơ, lại đối vần tỉ mỉ tinh tế.
Lục Lê bật cười: "Thanh Nguyệt muội muội quả nhiên lợi hại."
"Lê ca ca quá lời, chỉ là ta ăn may thôi."
Lục Tri Ninh mặt mày sa sầm, trong lòng không phục, vội tìm một câu khác. Các biểu tiểu thư Lục phủ cũng dần xuống sức, có người đành phải miễn cưỡng ứng đối. Tần Hoài và Ninh Dật Thần thì trực tiếp buông tay, nâng chén rượu uống cạn.
Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục, nhẹ nhàng bước ra ba bước, miệng khẽ đọc:
"Tuyết ngược gió gào thêm cứng cỏi, giữa hoa khí tiết vượt thường nhân."
Lời thơ vẫn sắc sảo, lặng lẽ khiến ánh mắt Lục Hành cũng đặt nơi nàng.
Lục Tri Ninh hận đến nghiến răng, lại bước ra lần bốn đọc tiếp. Lục Hành vẫn thong dong ứng đối trong hai bước.
Quan Ải Ngải đỏ mặt, cầm chén rượu:
"Tứ biểu ca, muội học nghệ chưa tinh, nhường các huynh tỷ tiếp tục vậy."
Đến lượt Hoa Thanh Nguyệt, mọi người đều chăm chú chờ đợi. Ai nấy đều muốn xem nàng còn có thể làm thơ ra sao. Lục Lê cũng ánh mắt đầy mong đợi – hắn ta muốn biết thêm nàng còn có bao nhiêu điều mà hắn chưa từng khám phá.
Thế nhưng, đợi mãi không thấy nàng mở lời. Năm bước đã qua, nàng khẽ nâng chén rượu, mỉm cười:
"Thanh Nguyệt không sánh bằng Tứ ca ca và Tri Ninh muội muội, xin được lui bước."
Nàng nói xong liền uống cạn chén rượu.
Lục Tri Ninh nhìn nàng, đột nhiên lạnh lùng cười, giọng châm chọc: "Vừa rồi còn có thể ứng đối như gió cuốn, giờ lại nói không nghĩ ra được? Là vì cảm thấy chúng ta không xứng làm đối thủ nên không thèm chơi cùng, hay là... hai câu vừa rồi vốn không phải do ngươi làm ra?"
Cả căn phòng lập tức yên tĩnh. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!