Chương 2: An Ninh Hầu phủ

An Ninh Hầu phủ tuy không thuộc tam đại thế gia, nhưng tổ tiên đời đời đều tham gia vào công cuộc khai quốc của Tấn Quốc, theo Thủy Hoàng nam chinh bắc chiến, đánh đông dẹp bắc, lập công mở nước. Sau khi thiên hạ bình định, được ban phong chức An Bình Hầu, đồng thời ngự tứ cho phủ đệ tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa sầm uất nhất trong kinh thành. Người người qua lại, không ai không từng đi ngang cổng phủ, đặc biệt đại trạch viện này cũng là nơi thường hay bàn đến chuyện văn chương thơ phú, chỉ một tiếng gió lay động cũng đủ dấy lên trăm ngàn đợt sóng.

Còn nàng ta – Lục Tri Ninh, tuy tính tình cởi mở kiêu ngạo, nhưng cũng biết giữ mình, tuyệt không muốn trở thành chủ đề cho thiên hạ trà dư tửu hậu mà gièm pha.

Lục Tri Ninh đảo mắt đánh giá xung quanh, nếu hôm nay để kẻ nào không có mắt nhìn thấy trò cười, rồi truyền ra ngoài, há chẳng phải khiến thanh danh nàng ta bị kẻ không xứng bàn tán hủy hoại? Nhỡ đâu Hoàn công tử bởi vậy mà chán ghét nàng ta thì phải làm sao?

Chuyện đó, nàng ta tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Tri Ninh liền biến đổi, chẳng bao lâu sau liền liếc mắt ra hiệu cho mấy bà tử đứng cạnh. Những người kia ngầm hiểu, lập tức dùng sức đẩy mạnh Đào Hề ra.

Vừa được thoát khỏi trói buộc, Đào Hề lập tức chạy về phía sau Hoa Thanh Nguyệt: "Cô nương, ta..."

Hoa Thanh Nguyệt khẽ lắc đầu với nàng ấy. Đào Hề hiểu rõ nặng nhẹ, đành nép phía sau lưng nàng, không dám lộn xộn thêm nữa.

Lần này nàng tiến kinh, trong lòng còn mang theo một việc chưa xong. Biết rõ người duy nhất có thể dựa vào, chính là Lục lão phu nhân. Không muốn vừa mới tới đã khiến lão nhân gia thất vọng, vì thế nàng mỉm cười nói:

"Lục cô nương, cảm ơn ngươi cố ý ra ngoài nghênh đón."

Lục Tri Ninh hừ lạnh, nhướng mày đáp:

"Nghênh đón ngươi? Ngươi cũng xứng sao? Tự mình soi gương xem bản thân là hạng người gì!"

Hoa Thanh Nguyệt làm như hiểu ra, khóe môi khẽ nở một nụ cười khổ:

"Ta thấy Lục cô nương có mặt nơi này, còn tưởng rằng là nghe lời lão phu nhân căn dặn, ra đây nghênh đón ta như người gác cổng từng truyền lời. Nay xem ra là ta hiểu lầm rồi.

Cũng phải, ta chỉ là nữ nhi thương hộ, quả thực không xứng. Hôm nay nghe Lục cô nương chỉ điểm, Thanh Nguyệt mới thấm thía đạo lý. Đào Hề, thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức khởi hành, hồi Lương Nguyên."

Bên cạnh, Đào Hề quýnh quáng đến độ sắp khóc, cô nương vất vả lắm mới trốn khỏi Hoắc gia, rời thành Lương Nguyên, sao lại đòi quay về? Nàng định mở miệng khuyên can, nhưng liếc thấy mấy bà tử xung quanh mặt mũi dữ tợn, đành nắm lấy cánh tay Hoa Thanh Nguyệt, lo lắng nói:

"Chúng ta vào thành lúc đó đã đem lời nhắn của lão phu nhân gửi đi, ……"

"Không có gì, ngươi chỉ cần đem lời của Tri Ninh cô nương thuật lại cho Lục lão phu nhân là được, nói với người rằng Thanh Nguyệt nghe xong cảm thấy rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào để gặp lão phu nhân nữa, liền quyết định trở về Lương Nguyên."

Nghe nàng nói phải sẽ giải thích nguyên do với tổ mẫu, Lục Tri Ninh trong lòng vô cùng hoang mang: "Ta có nói là muốn ngươi đi sao? Thật là người nhà quê, không hiểu gì hết..."

Ngô thị ở phía xa, lạnh lùng nhìn một màn này, nếu cứ để cho Lục Tri Ninh tiếp tục, không biết nàng ta sẽ nói gì nữa. Nếu hôm nay tiểu cô nương này rời đi, lão thái thái chỉ cần nghe ngóng một chút là biết ngay là do các nàng đã gây chuyện, như vậy chẳng phải sẽ rất khó giải thích sao?

Bà ta khẽ mỉm cười, bước nhanh đến, thân mật vươn tay giữ lấy Hoa Thanh Nguyệt.

"Ta đã nói, đứa nhỏ này hẳn là đã đến rồi, sao còn đứng ở cửa thế này, mau vào đi, lão phu nhân đang mong ngóng ngươi đấy."

Hoa Thanh Nguyệt vừa bước xuống xe ngựa đã chú ý tới bóng dáng đỏ sẫm ở cửa, không cần nghĩ cũng biết là ai. Lập tức cúi người hành lễ: "Thanh Nguyệt bái kiến tam phu nhân."

"Ừ, ừ, ừ, bình an đến là tốt rồi." Ngô thị kéo Lục Tri Ninh, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Hoa Thanh Nguyệt một phen.

Nói xong, bà lại kéo Hoa Thanh Nguyệt vào, nhìn Lục Tri Ninh rồi nói: "Ngươi không dẫn nàng vào mà còn để nàng đứng ở cửa, nếu tổ mẫu biết được thì sẽ không vui đâu."

Lục Tri Ninh nhìn thấy mẹ mình lại đối đãi thân mật với một ngoại nhân như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu. Bà là mẫu thân của mình mà, sao có thể đối xử thân mật như thế với một người ngoài? Bên ngoài không biết còn tưởng rằng nàng là Lục phủ tam phòng đích nữ đấy.

"Mẫu thân, nàng không phải là tỷ tỷ của ta."

Ngô thị giả vờ giận dỗi, đôi mắt trừng lên nhìn Lục Tri Ninh: "Nói bậy, tổ phụ của Hoa tỷ tỷ và tổ phụ của ngươi đã kết làm huynh đệ, tổ mẫu ngươi lúc nào cũng nhắc mãi về Thanh nguyệt, nói rằng nàng chính là cháu gái trong nhà, mẫu thân tự nhiên sẽ coi nàng như nhi nữ mà đối đãi, ngươi không gọi tỷ tỷ thì gọi nàng là gì?"

Hoa Thanh Nguyệt tỏ ra như không hiểu ý tứ trong lời nói của Ngô thị, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Mặc dù hai nhà đã có lời hôn ước, nhưng khi tổ phụ qua đời, những gì bà được nghe về hôn ước này chỉ là Lục Tam công tử, mà bà, thân là Lục Tam công tử mẫu thân, chắc chắn là không thể không biết điều này.

Trừ khi, bà không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!