Hoa Thanh Nguyệt chân trần dẫm lên nền sỏi lạnh, toàn thân lảo đảo, từng bước chậm rãi tiến về phía sau.
Lục Diễm giẫm một chân lên lưng kẻ áo đen, mắt ưng lạnh lẽo khẽ nghiêng đầu liếc nàng một cái, rồi lại cúi xuống, thanh âm như đóng băng:
"Nếu không nói, vậy thì đi chết."
Chân hắn dậm mạnh xuống. Kẻ áo đen há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó bất động.
Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người chết, Hoa Thanh Nguyệt sợ đến mềm nhũn cả người, nép mình ở góc hành lang, ôm chặt lấy thân thể, tay che kín miệng, kinh hồn bạt vía trơ mắt nhìn hắn rút chân lại, trên mặt vẫn còn phảng phất nụ cười mơ hồ.
Như thể vừa giẫm chết một con kiến mà thôi.
Lục Diễm thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt nàng, cũng chẳng thèm để tâm, chỉ hờ hững rút từ ngực áo ra một chiếc khăn trắng, chậm rãi lau sạch máu vương trên tay. Sau đó quay người vào phòng thay y phục, đến lúc bước ra, Hoa Thanh Nguyệt vẫn nhắm tịt mắt, run rẩy không dám mở.
Hắn nhíu mày, sai bảo Phi Cửu bên cạnh: "Gọi người đến dọn dẹp cho sạch sẽ."
Dứt lời, hắn mới chậm rãi đi về phía Hoa Thanh Nguyệt.
Trong đầu nàng cứ lặp đi lặp lại hình ảnh bàn chân hắn giẫm xuống cướp lấy mạng người. Mùi máu tanh càng lúc càng nồng xộc vào xoang mũi, nàng không nhịn được mà khẽ nôn khan.
Lục Diễm không dừng lại, bước thẳng tới trước mặt nàng, một tay vươn ra siết lấy cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên.
Hoa Thanh Nguyệt bị động tác đột ngột của hắn dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện.
"Mở mắt."
Lực đạo trong tay Lục Diễm tăng thêm, từng từ phun ra như băng giá: "Không được nhắm mắt. Nhìn ta."
Khi nãy hắn cầm thanh kiếm dính máu, giơ chân đoạt mạng người, hình ảnh ấy như khắc sâu vào tâm trí. Lúc này, nàng mới thực sự hiểu được, rốt cuộc bản thân đang đối mặt với loại người gì.
"Mở mắt." Hắn ra lệnh.
Nàng run rẩy, toàn thân như bị hàn khí bao phủ, từ từ hé mắt. Khi trông rõ khuôn mặt hắn ở cự ly gần, nàng sợ đến bật ra một tiếng gọi run rẩy:
"Đại... đại ca ca…"
"Sợ ta sao?"
Lục Diễm hơi dùng sức, mắt đen thăm thẳm, lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
Hoa Thanh Nguyệt theo bản năng gật đầu, nhưng rất nhanh lại vội vã lắc đầu.
Nam nhân trước mặt không nói lời nào, thân hình cao lớn khiến ánh sáng quanh nàng như bị che khuất toàn bộ.
"Nói đi, cảnh tượng vừa rồi đã bị ngươi nhìn thấy, ta nên trừng phạt thế nào mới phải?"
Lời hắn lạnh như băng, không mang lấy một tia nhân tình.
Mặt Hoa Thanh Nguyệt tái nhợt trong thoáng chốc.
"Đại ca ca... ta, ta sẽ không nói ra đâu." Nàng vừa khóc vừa nói, giơ ba ngón tay lên thật cao, "Ta thề."
Lục Diễm cười nhạt: "Chỉ có lời thề của người chết mới đáng tin."
Hoa Thanh Nguyệt lập tức mở to mắt, sắc mặt tái xanh —
Hắn… định giết nàng sao?
Nhưng Hoa gia các nàng dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Lục gia, ngay cả tổ mẫu hắn còn luôn ghi nhớ. Hắn là người thừa kế tương lai của Lục gia, chẳng lẽ không chút kiêng nể gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!