Phi Cửu mang ý tứ thâm trầm liếc nhìn các nàng một cái, khẽ nói: "Chủ tử xem ra đã lóa mắt rồi."
Lời này như đáp án, khiến Hoa Thanh Nguyệt trong lòng bỗng dưng câm nín, chẳng hiểu vị nam nhân này ẩn chứa điều gì, lại khiến cảnh vật tươi đẹp bị phá vỡ tan nát như thế.
Chỉ có điều, lúc này nàng cũng chẳng để tâm đến sự giận hờn vô thường của hắn.
Trước mắt, Tam công tử đang ở trong phủ, nàng học xong lễ nghi liền mau chóng trở về vẽ lại bảng chữ mẫu.
Nàng lãnh đạo Đào Hề bước nhanh rời đi.
Hoa Thanh Nguyệt trở về thay y phục rồi chuẩn bị hướng Cần Vụ Viện đi.
Nhưng vừa ra khỏi cửa, Lục Diễm cùng gã sai vặt truyền lời rằng hôm nay nàng không cần phải đi.
Nàng không để ý, dứt khoát lấy bảng chữ mẫu ra tiếp tục vẽ lại.
Trước đây, khi còn học nữ học, những môn khác Hoa Thanh Nguyệt đều có thể ứng phó được, duy chỉ có thư pháp là chẳng sao tiến bộ. Dù nàng cố gắng luyện tập thế nào, chép bao nhiêu loại mẫu tự, nét bút vẫn xiêu vẹo, không thành chữ, nhìn vào không ra hình ra dạng. Về sau giận quá, nàng dứt khoát chẳng thèm luyện nữa.
Giờ đây vì muốn thuận lợi gả cho Tam công tử, nàng buộc phải kìm nén cảm xúc, ngồi xuống liền vẽ liên tục hai canh giờ.
Đào Hề bên cạnh làm nữ công, không nói lời nào, lặng lẽ bồi đắp.
Vẽ lại thêm một canh giờ, Hoa Thanh Nguyệt duỗi tay hoạt động gân cốt, đã vẽ được một nửa bảng chữ mẫu, từng lỗi sai trong bút đều được ghi lại.
Chỉ còn chờ lần gặp mặt sắp tới giao cho Lục Lê.
Nhớ tới lần gặp mặt đó, nàng lại lấy đai lưng ngày trước chưa hoàn thành ra thêu tiếp.
Đào Hề bên cạnh thu thập đồ đạc cho nàng, bỗng từ trong khăn rơi ra một cây trâm bạch ngọc lan hoa.
"Ồ, ở đây có cây trâm kìa," Đào Hề cười khẽ trêu, "để nô tỳ đoán thử xem, chẳng phải là do Tam công tử nhà họ Lục đưa cho hay sao?" Nàng ấy vừa nói vừa nhìn Hoa Thanh Nguyệt đầy ẩn ý, "Nô tỳ hôm nay còn trông thấy tận mắt, Tam công tử đích thân đưa trâm, còn nói muốn tự tay cài lên cho cô nương nữa kia."
Có vẻ, nguyện vọng của cô nương chẳng bao lâu sẽ trở thành sự thật. "Kia Đào Hề liền ở đây trước chúc mừng cô nương."
Hoa Thanh Nguyệt má đào nhuận sắc, mặt mày hờn dỗi: "Bát tự còn chưa có một mảnh, đừng nói bậy."
"Được được được, nô tỳ không nói, chỉ giữ trong lòng mà thôi."
Trên tay Hoa Thanh Nguyệt động tác không dừng, hình ảnh Tam công tử hôm nay rút khăn tay ra lại hiện về trong đầu.
Nàng không cần suy nghĩ sâu xa cũng biết, là của một cô nương gia, trên người hắn vẫn còn vương chút hương khí của son phấn hương khí...
Đào Hề đặt cây trâm bạch ngọc lan hoa lên đài trang điểm của Hoa Thanh Nguyệt, bỗng nghe giọng nàng có chút phiền muộn: "Vẫn nên cất đi thì hơn."
Đào Hề sửng sốt chớp mắt, liền thu cây trâm lại, ánh mắt dừng trên gương mặt Hoa Thanh Nguyệt đang chú tâm khâu vá, sợi tóc rơi trên trán, cảnh tượng này nàng đã nhìn qua không ít lần.
Gương mặt cô nương gia càng lớn càng xinh đẹp, dáng người cũng ngày càng sâu sắc.
Đào Hề rốt cuộc vẫn nhịn không được, vụng trộm liếc xem mấy lượt.
Nàng ấy không hiểu sao lại nhớ tới mấy nha hoàn hay tụ tập tán gẫu, thường lấy đề tài về Lục tứ công tử ra bàn luận, bèn vô thức lên tiếng hỏi:
"Cô nương, nô tỳ thấy trong phủ, Lục tứ công tử thân hình tuấn tú như ngọc trúc, đối nhân xử thế ôn hòa, thậm chí với hạ nhân trong phủ cũng chưa từng lớn tiếng, lại còn chưa cưới vợ. Nay y đang nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, nghe nói bên ngoài có không ít cô nương chỉ để được liếc mắt một lần mà nhất quyết chờ ở đoạn đường y thường đi qua."
Đào Hề nói đến đây lại chững lại, không tiếp lời nữa.
Những ngày qua, nàng ấy đều nhìn rõ thái độ của người Lục gia đối với cô nương nhà mình. Tam phu nhân cùng Lục cô nương đều không ưa gì cô nương, nếu thật sự gả vào đó, chỉ sợ sẽ phải chịu không ít khổ sở.
Cho dù cô nương đương tuổi son trẻ được Tam công tử có để tâm đến, song thứ tình cảm thoáng qua ấy liệu có thể duy trì được bao lâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!