Chương 11: Lê ca ca thích ăn là được

"Tam phu nhân, hôm nay cô nương Thanh Nguyệt làm món hạt sen đông lạnh, lão phu nhân dùng thử xong thấy rất ngon, trong lòng cũng nhớ tới các vị vãn bối. Người cố ý sai lão nô đến mời mọi người đến Triều Huy Đường nếm thử tay nghề của cô nương Thanh Nguyệt."

Vị ma ma vừa dứt lời liền nhẹ nhàng đẩy Hoa Thanh Nguyệt ra phía trước: "Chỉ là, lão phu nhân cũng biết tam công tử bận việc học, nên mới đặc biệt sai cô nương Thanh Nguyệt mang hạt sen đông lạnh đến tận đây."

Ngô thị liếc nhìn hạt sen đông lạnh trong tay Hoa Thanh Nguyệt, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Hạt sen đông lạnh ư?

Đến cái cớ này mà cũng viện ra được?

Người trong ngoài Triều Huy Đường, chủ tử lẫn hạ nhân, không dưới trăm người, chẳng lẽ không có ai rảnh rỗi mang chút điểm tâm tới cho Lê ca nhi? Vậy mà lại cố tình sai một cô nương chưa xuất giá như nàng đến đưa?

Tưởng ta là kẻ ngốc chắc?

Lòng dạ lão phu nhân, bà ta nhìn đã quá rõ. Huống chi Lê ca nhi lại là người như vậy… Cứ để tiếp diễn thế này, e rằng chỉ càng thêm bất lợi.

Thấy Ngô thị im lặng không nói, Hoa Thanh Nguyệt vội vàng bước lên hoà giải:

"Tam phu nhân, phần hạt sen đông lạnh này xin giao lại cho người."

Còn bày trò ở đây nữa sao? Cứ tưởng làm vài món điểm tâm rẻ mạt là có thể gả vào tam phòng của ta?

Tiểu nha đầu này đến cả thủ đoạn còn chưa học đến nơi, dùng loại đồ ăn bình thường thế này, trong phủ có đầu bếp nào không làm được? Còn bảo mọi người đi nếm thử? Trong mắt ta, chẳng khác nào bảo người ta đến để chê cười.

Nàng tự làm trò cười cho thiên hạ thì thôi đi, còn mơ tưởng dựa vào đó để trèo lên tam phòng?

Vị ma ma bên Triều Huy Đường ngẩn ra một thoáng, liền lên tiếng trước cả Ngô thị: "Tam phu nhân, lão nô còn phải đến mời Quận chúa Ninh Tuy, nhị phu nhân, cùng mấy vị công tử cô nương trong phủ. Chỉ sợ không tiện lưu lại lâu."

Lời định thốt ra của Ngô thị đến bên miệng, lại phải nuốt xuống.

Chuyện này rõ ràng là lão phu nhân đã toan tính sẵn, bà có muốn từ chối cũng khó mà mở miệng được.

Ngô thị ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không hề vui vẻ, liếc mắt nhìn Hoa Thanh Nguyệt một cái, chậm rãi gật đầu, rồi phân phó: "Đã là ý của tổ mẫu, vậy cứ mang vào đi, đừng để trì hoãn lâu, nói sao cũng không nên làm lỡ việc học của tam ca ca ngươi."

"Dạ, thưa tam phu nhân."

Ngô thị nhìn bóng lưng thướt tha khuất dần, nén lại lửa giận trong lòng, quay người mỉm cười:

"Đi thôi, đừng để mẫu thân phải đợi lâu."

"Thanh Nguyệt muội muội, món này thật sự do muội làm sao? Nhìn cũng khéo tay lắm đó." Lục Lê mới trở về tối qua, vốn định hôm nay rảnh sẽ ghé Thanh Trúc Viện xem món hạt sen đông lạnh nàng nói hôm trước ra sao, tiện thể gặp lại muội muội khiến hắn ta sáng mắt hôm qua.

Không ngờ nàng lại đến sớm như vậy.

Lăn lộn thởi gian dài ở nơi phong nguyệt, Lục Lê từ sớm đã có cách đối phó riêng với đủ kiểu nữ nhân.

Nhìn Hoa Thanh Nguyệt đứng trước mặt, dưới ánh nắng mỏng manh trong phòng, làn da nàng trắng mịn như mỹ ngọc không tì vết. Ngón tay thon dài nâng khay hạt sen đông lạnh, gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như lần đầu gặp gỡ.

Lục Lê ghé sát lại ngửi một chút: "Thơm thật đấy."

Không rõ là khen điểm tâm hay người, chỉ biết hắn ta lại ngửi thêm vài hơi nữa.

"Là do muội làm, Lê ca ca nếm thử đi."

Hoa Thanh Nguyệt gắp một viên đặt vào chén, đưa đến trước mặt đối phương.

Lục Lê đón lấy, cắn thử một miếng, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng: "Vừa vào miệng đã mát lạnh sảng khoái, thơm ngọt mịn màng, quả là món ngon tuyệt hảo. Thanh Nguyệt muội muội không chỉ xinh đẹp, mà tay nghề còn hơn hẳn người thường."

"Vậy Lê ca ca ăn thêm chút nữa nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!