Lâm Tân Mông, Chu Mạt Lê và Tần Diệc Đàm đi ở phía sau.
Lục Dạng đưa mắt nhìn bọn họ, nói với Lục Minh Tự: "Anh, anh bảo với bọn họ đây là thực vật có thể đuổi muỗi đi."
Lục Minh Tự quay đầu, dùng giọng điệu vừa thong thả vừa vang dội nói:
"Ở đây có cây có thể đuổi muỗi, mọi người có thể qua đây lấy một ít."
Nghe tin, lông mày đang cau lại của Lâm Tân Mông lập tức giãn ra.
Lục Minh Tự không đành lòng nhìn cô ta bị muỗi cắn, cô ta vẫn là người đẹp vạn người mê!
Tần Diệc Đàm thoáng nhìn cánh tay xanh lè vì bôi lá bạc hà của Lục Minh Tự, do dự hỏi: "Cái…… cái này thật sự có thể đuổi muỗi à?"
Lục Minh Tự liếc xéo cậu ta, "Tin hay không thì tùy."
Tần Diệc Đàm trừng mắt lại.
Lục Dạng nhìn qua biểu cảm của cậu ta, thuận miệng nói một câu: "Nếu như anh sợ bôi lên không sạch thì có thể ăn nó."
Ăn lá bạc hà?
Mắt Tần Diệc Đàm sáng lên, không ngừng hỏi: "Ăn lá bạc hà cũng có thể đuổi muỗi hả?"
[ Vì sao trông Tần Diệc Đàm như là rất tin tưởng lời Lục Dạng nói thế? Bôi lên không sạch, chẳng lẽ ăn vào bụng thì sạch à? ]
[ Con trai ngốc Tần Diệc Đàm của nhà địa chủ sắp bị chị Dạng làm hư rồi. ]
[ Tần Diệc Đàm: Chỉ cần cô nói một câu có thể, tôi lập tức biểu diễn một màn ăn ngấu nghiến lá bạc hà cho cô xem! ]
Lâm Tân Mông đang lo lắng xem có nên bôi hay không, nghe được lời Lục Dạng nói liền xoay đầu, tò mò hỏi: "Có thể chứ?"
Sau đó, Chu Mạt Lê cũng nhìn chằm chằm Lục Dạng.
Lục Dạng không trả lời thẳng, cũng không thèm để ý mà nói: "Cô có thể thử xem sao."
Tần Diệc Đàm nhìn chăm chú vào lá bạc hà trong tay, suy nghĩ một lúc rồi thong thả cho vào trong miệng, cẩn thận nhai nuốt, như đang nhấm nháp đồ ăn ngon.
Lâm Tân Mông thấy cậu ta ăn, cũng để ở đầu lưỡi thử một chút.
Hương vị cũng được.
Thấy Chu Mạt Lê vẫn đứng yên một chỗ, Lâm Tân Mông nhìn về phía anh ta, dịu dàng nói: "Em ăn xong, lại bôi thêm chút, chúng ta cùng đi với nhau, như vậy thì cả hai đều sẽ không bị muỗi cắn."
Chu Mạt Lê không rõ ý tứ của cô ta, nhưng vẫn gật gật đầu.
[ Ba người VS một người, ba người thua toàn cuộc ha ha ha ha ha, chị Dạng thắng nha! ]
[ Vẫn may là lá bạc hà không có độc, nếu có thì bọn họ đã phơi thây nơi hoang dã này rồi. ]
[ Chỉ số thông minh chênh lệch quá, sao Lục Dạng nói gì bọn họ cũng tin vậy. ]
[ Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông có gì mờ ám phải không, cảm giác hai người sắp dính thành một khối rồi? ]
Dãy núi có nếp lồi ổn định và dòng nước cân bằng theo mọi hướng, hầu hết các dãy núi đều có dạng đơn tà, nhưng mà ở đây không có những vách đá dựng đứng.
Phía Bắc của ngọn núi có vị thế tương đối thấp, nằm lấp ló giữa những dãy núi, giống một một tấm chăn nhàu nát trải bừa bãi trên chiếc giường bừa bộn.
Nếu như không có Lục Dạng, chỉ bằng Lục Minh Tự và những trang bị đã nhận được thì còn lâu mới đủ để ứng phó với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt nơi hoang dã này. Giày hắn vừa không thấm nước, vừa không giữ được độ ấm, chỉ dựa vào một con d.a. o Thụy Sĩ thì làm sao đủ để giải quyết động vật hoang dã to lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!