Chương 110: Bàn xem cách mắng người nào đặc sắc nhất

Bùi Dĩ Vụ đứng tại chỗ ngẩn người.

Từ khi ra mắt đến nay, hình tượng tự luyến của Lục Minh Tự luôn vững như bàn thạch.

Cô vốn tưởng hắn là kiểu người vô tâm vô phế, tự lấy mình làm trung tâm, từ "tự ti" mãi mãi không bao giờ xuất hiện trên người Lục Minh Tự.

Hắn rõ ràng biết mình có nhiều "phốt" trong giới, danh tiếng chẳng ra gì, nên mới biết tìm Giang Nghiễn Chu để bảo vệ cho Lục Dạng.

Bùi Dĩ Vụ đã xem vô số bài viết, vô số phim ảnh, hầu hết đều ca ngợi tình yêu chung thủy đến chết, còn tình thân thì chỉ được nhắc qua loa. Tình thân cứ giải thích nhiều sẽ trở nên nhạt nhẽo như việc cố ý đập vỡ chiếc ly thủy tinh để nghiên cứu thành phần, cuối cùng chỉ còn một đống mảnh vụn thủy tinh. Vì vậy, cô nàng cũng như người bình thường khác, cho rằng tình thân là điều đương nhiên sẽ có được.

Nhưng lúc này Bùi Dĩ Vụ như đã hiểu ra, chẳng có một thứ tình cảm nào là điều hiển nhiên cả.

Lục Minh Tự đôi khi nói chuyện có hơi khoa trương, phun ra một đống điều linh tinh khiến người khác vừa muốn cười vừa muốn khóc, nhưng hắn suy nghĩ nhiều hơn mọi người tưởng.

Bùi Dĩ Vụ tính cách cởi mở, nhưng cô nàng nhận ra, đối với Lục Dạng, điểm khác biệt của Lục Minh Tự so với người khác là, người khác dù tốt cũng chỉ là thêm hoa điểm son hay giúp đỡ lúc khó khăn, còn Lục Minh Tự, dù là người tệ nhất thế gian, cũng là người anh trai mà cô quan tâm nhất.

Không chỉ tình yêu có thể mãnh liệt, tình thân cũng vậy.

Tình thân không hề thua kém tình yêu.

Tình thân thường im lặng, nhưng hai anh em họ luôn cùng nhau cất cánh theo gió, ánh sáng thiên mục luôn nghiêng về phía họ, cùng nhau tiến lên.

Nghĩ đến đây, Bùi Dĩ Vụ bỗng thấy trong miệng hơi đắng, cô nàng nhìn Lục Minh Tự, thấy một chút manh mối:

"Chẳng lẽ anh giận mình vì Cận Diệu đã tạo cho Lục Dạng một cảnh tượng vô cùng hoành tráng, còn anh thì không…"

Lục Minh Tự không phủ nhận, mà còn hỏi lại với vẻ chế nhạo: "Không thì tôi ganh tị với Cận Diệu à?" Ánh mắt hắn nhìn cô nàng như nhìn một kẻ ngốc, hệt như cô nàng từng nhìn hắn.

Bùi Dĩ Vụ: "…"

Cái vòng luân hồi này, hôm nay ai mới là kẻ ngốc đây?

Ồ, hóa ra là cô.

Bàn về cách chửi người đặc sắc—

Bị kẻ ngốc xem như đồ ngốc.

Cận Diệu hoang dã, làm gì cũng tùy hứng, chẳng màng hậu quả, như lúc này, tay nhét túi, nhìn chằm chằm Lục Dạng.

"Mấy năm nay, tôi cứ tìm em. Nếu em không tin, có thể xem video thi đấu của tôi, đều nhắc đến em."

Lục Dạng thản nhiên, bỏ qua sự mê muội ngoan cố của cậu ta, môi hồng hé mở: "Lời anh tôi nói…"

Cận Diệu vội chen lời, rộng lượng nói: "Yên tâm đi, tôi không trách anh chúng ta, mọi người đều là người một nhà."

Ánh mắt Lục Dạng có hơi không vui: "Xin lỗi, cái đó là để tôi gọi."

Cận Diệu: "Em gái, anh trai chúng ta, ai gọi cũng thế thôi."

[Nếu làm bài đọc hiểu lúc này, câu "Xin lỗi" của Lục Dạng có thể hiểu là "Cút đi", hài quá. jpg]

[Tôi không thích nghe lời này của Cận Diệu, anh em báu vật quốc gia của tôi, không ai được chen vào! Gọi là chồng, là vợ thì được, nhưng gọi là em gái thì không được!]

Lục Dạng nhìn chằm chằm Cận Diệu, dò xét một lượt: "Tôi không chấp nhận người ngoài gọi anh em."

Tần Diệc Đàm đúng lúc ấy hét lên, mặt đầy lo lắng:

"Ôi vãi, không nhận người ngoài, vậy tôi phải làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!