Hai giờ trôi qua.
Bên phía Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông vẫn ở điểm bắt đầu, không tạo được tí lửa nào.
Chú ý tới tình hình bên chỗ Lục Dạng, rồi lại nhìn về phía Chu Mạt Lê đang dần mất kiên nhẫn, Lâm Tân Mông đề nghị: "Lục Dạng có lửa rồi kìa, hay là, chúng ta đi tìm bọn họ mượn ít đi."
Chu Mạt Lê nhìn phía Lục Minh Tự đang vây quanh đống lửa, thu hồi tầm mắt, mơ hồ hỏi: "Liệu bọn họ có đồng ý không?"
"Có!" Lâm Tân Mông tự tin gật đầu, chủ động nhận việc, "Em và Lục Dạng là bạn học cấp 3, khá thân đó, em đi xin, chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối."
Chu Mạt Lê nửa tin nửa ngờ, thuận theo nói: "Được, em vất vả rồi."
"Không sao, không sao."
Lâm Tân Mông vui vẻ chạy về phía Lục Dạng và Lục Minh Tự.
Ôn Tiên quay đầu lại, nhìn cái miếng gỗ không có miếng lửa nào của bên mình: "Hay là, chúng ta cũng đi tìm bọn họ xin ít lửa đi?"
Tần Diệc Đàm nghiến răng nghiến lợi, phản bác: "Tuyệt đối không!"
Ôn Tiên lấy hết can đảm chất vấn: "Vậy khi nào chúng ta mới có lửa?"
Khí thế của Tần Diệc Đàm lập tức yếu đi: "Không biết."
Lâm Tân Mông: "Lục tiền bối, em là Lâm Tân Mông cùng đội với Chu tiền bối."
Lục Minh Tự đang bỏ một cây củi vào đống lửa, hắn nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên xem. Lọt vào tầm mắt chính là gương mặt tươi cười của Lâm Tân Mông.
Lục Minh Tự có ấn tượng về cô ta.
Trước khi chương trình bắt đầu quay, cô ta từng đến chào hỏi hắn, còn mang theo đồ ngọt tự mình làm cho mọi người ăn.
Nếu như đối phương là người có đầu óc bình thường, Lục Minh Tự vẫn sẽ lịch sự, "Ừ."
Lục Minh Tự chỉ đáp lại một tiếng ngắn gọn, rồi đem miếng gỗ ném vào lửa.
Lâm Tân Mông đứng đực ra bên cạnh, cô ta nở một nụ cười tự cho là hòa thuận nhất, nói: "Tôi có thể xin ít lửa của đội anh được không?"
Lục Minh Tự còn chưa kịp giơ cây đuốc đang nắm trong tay lên, đằng sau đã vang lên một âm thanh lanh lảnh: "Không thể."
Một lời từ chối không lối thoát.
Khóe miệng đang nhếch lên của Lâm Tân Mông nháy mắt cứng đờ, cô ta nhìn về phía Lục Dạng, buồn bực nói: "Lục Dạng, tôi chỉ mượn cây đuốc một lát thôi mà, đốt xong sẽ trả lại cho hai người."
Lục Dạng không trả lời cô ta, chỉ nhỏ nhẹ hỏi lại: "Nếu tôi mượn nồi của các cô, dùng xong trả lại cho các cô, các cô có đồng ý không?"
Giọng điệu rất hoà thuận, nhưng lời nói…
Lâm Tân Mông sững sờ, vẻ mặt phức tạp.
Quả nhiên là, không thể nào đồng ý.
Lâm Tân Mông: "Nồi và lửa sao có thể ngang nhau chứ, hơn nữa nồi là phần thưởng mà Chu tiền bối vất vả ném phi tiêu mới đạt được, làm sao…"
Cái dáng vẻ lúng túng của cô ta, thành công kéo dậy tinh thần gõ bàn phím của cư dân mạng.
[ Nồi là Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông dùng thực lực thắng được hạng nhất, Lục Dạng dựa vào cái gì! ]
[ Lâm Tân Mông nói không sai, lửa và nồi căn bản không thể đánh đồng với nhau, sao có thể dùng làm vật trao đổi chứ! Lửa có thể nhóm được, còn nồi đâu có sinh thêm nồi đâu?! ]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!