Ngay sau đó, ông ta đột nhiên tỏ ra rất độ lượng, nói: "Sao ba có thể không vui chứ? Khi ba lấy phần cổ phần này, ba đã nói là giữ hộ cho các con. Ba chỉ đang cân nhắc có nên cho Dương Dương mười phần trăm hay không. Nếu Tống Huy và Noãn Noãn đã có cổ phần, thì Dương Dương cũng không thể không có được".
"Con không cần, cho Noãn Noãn là được rồi". Tống Dương Dương trực tiếp từ chối.
Mọi người đều biết suy nghĩ của ông ta.
Ông ta cảm thấy anh hai của tôi dễ khống chế nhất.
Ông ta nghĩ rằng bây giờ sự chăm chỉ mà anh hai tôi thể hiện đều là giả vờ, không duy trì được mấy ngày.
"Vì Dương Dương không cần, vậy thì ba sẽ cho Noãn Noãn". Ba tôi thuận thế nói.
"Cảm ơn ba". Tôi cũng vui vẻ nhận.
Mẹ tôi không chậm trễ chút nào, trực tiếp gọi luật sư của công ty đến. Tại chỗ này ký ngay hợ. p đồng chuyển nhượng cổ phần.
Có lẽ đến chế. t ba tôi cũng không hiểu nổi. Vốn dĩ gọi Lâm Kiều Kiều đến để giúp mình, kết quả không ngờ lại mất cả chì lẫn chài. Chắc hẳn giờ ông ta đang hối hận đến xanh cả ruột.
Tất nhiên đối với cả nhà chúng tôi mà nói, như vậy vẫn chưa đủ.
Kiếp trước, chúng tôi bị ông ta hại đến mức tan nhà nát cửa.
Kiếp này, tất nhiên tôi sẽ khiến ông ta phải đề. n gấp đôi.
Sau đó, nhà chúng tôi trở lại như cũ.
Tuy vậy, rất dễ để nhận ra, ba tôi bắt đầu luống cuống tay chân rồi.
Ông ta không còn cổ phần, không còn quyền kiểm soát công ty.
Mẹ tôi và anh cả đi làm bình thường. Anh cả còn tranh thủ thời gian đi rèn luyện cơ thể.
Anh hai tôi điê. n cuồng tập thể hình và học tập.
Tôi vẫn là cục cưng trong nhà như trước.
Cả nhà chúng tôi ngày càng phát triển theo hướng tốt đẹp. Hoàn toàn trái ngược với những gì ba tôi mong muốn.
Cuối cùng ông ta cũng không nhịn được nữa.
Ông ta lấy cớ là họ hàng ở quê có chuyện, phải về quê một chuyến, rồi bỏ đi.
Vào đêm hôm ông ta rời đi, ông ta lại trộ. m thu. ê một chiếc xe. Chạy hàng chục cây số trở về biệt thự.
Ông ta muốn thừa dịp cả nhà chúng tôi đều đã ngủ say, châm một mồi lửa, đố. t cháy biệt thự.
Lúc đó hơn ba giờ sáng, mọi người đều đã ngủ, những người hàng xóm xung quanh cũng không có ai phát hiện ra.
Đến khi ban quản lý phát hiện được thì ngọn lửa đã bao trùm toàn bộ biệt thự.
Nhân viên cứu hộ phòng cháy chữa cháy đã mất cả một đêm mới dập tắt hoàn toàn đám cháy.
Hôm sau ba tôi mới nhận được thông báo và vội vã trở về. Vừa về đến nơi đã quỳ xuống đất, khóc như muốn đứ. t cả ruộ. t ga.n.
Những người xung quanh nhìn vào đều không kìm được mà thương xót, liền tiến lên an ủi ông ta.
Ba tôi như không nghe thấy gì, ông ta tuyệ. t vọng đến cực điểm: "Biết thế này tôi đã không đi… Sớm biết thế này tôi đã cùng chế. t với bọn nhỏ… Bọn họ chế. t rồi, một mình tôi sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa…"
Diễn xuất của ông ta rất chân thật, không ai nhìn thấy được nụ cười đắc ý nơi đáy mắt ông ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!