Sau khi sống lại, cả gia đình đều có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi:
[Có nên nói với mẹ rằng đứa con gái nuôi mà bà yêu quý thực chất là con riêng của ba tôi không?]
Tôi thấy mẹ tôi đang nắm lấy tay đứa con gái nuôi, đột nhiên hơi run lên.
[Hay là đừng nói với anh hai là anh ấy đã bị ba cố tình nuôi thành ăn hại.]
Tôi thấy anh hai đang đắm chìm trong trò chơi, bỗng chiếc điện thoại trở nên nóng bỏng tay.
[Nếu anh cả biết là ba thuê người tông vào anh ấy, liệu anh ấy có buồn không?]
Tôi thấy anh cả đang ngồi trên xe lăn, từng sợi tóc đều đang bốc khói.
[Khó quá đi, nếu để họ biết rằng tất cả những gì ba làm chỉ là để cưới mối tình đầu của ông ta, thì gia đình này có tan vỡ hay không?]
Tôi thấy cả nhà đều nhìn ba tôi bằng ánh mắt khác hẳn.
1.
Chẳng qua tôi cùng đứa con gái nuôi cãi nhau vài câu, vậy mà ba tôi đã nhẫn tâm đẩy tôi từ cửa sổ tầng 13 xuống. Tử vong ngay tại chỗ.
Sau khi chế.t, tôi không tiêu tan ngay mà biến thành một hồn ma đi theo ba tôi.
Vì vậy, tôi đã biết được tất cả bí mật của ông ta
Ông ta kết hôn với mẹ tôi chỉ để leo cao hơn.
Thực ra, trong lòng ba tôi vẫn luôn ấp ủ một người phụ nữ gọi là thanh mai đó. Bà ta còn sinh cho ông ta một đứa con gái. Cũng chính là đứa con nuôi trong nhà chúng tôi, Lâm Kiều Kiều.
Ngay từ khi kết hôn với mẹ tôi, ba tôi đã luôn mưu tính chiếm đoạt gia sản của nhà ngoại. Sau đó, cùng người phụ nữ mà ông ta yêu thương và đứa con gái rượ. u tạo nên một gia đình giàu có, hạnh phúc.
Nhưng thật bất ngờ, tôi đã được sống lại.
Trở về ngày ba tôi đưa Lâm Kiều Kiều về nuôi.
"Kiều Kiều, còn không mau gọi mẹ?" Ba tôi dẫn Lâm Kiều Kiều đến trước mặt mẹ tôi, vội vàng chào hỏi bà.
Lâm Kiều Kiều rỏ ra rụt rè, mắt không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai. Giống như một chú chim nhỏ đang run rẩy sợ hãi.
Cánh tay vô tình để lộ ra bên ngoài của cô ta đều là những dấu vết bị roi đán.h.
Cũng chính vì dáng vẻ đáng thương như vậy, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến mẹ tôi nảy sinh lòng thương hại. Tiếp đó coi cô ta như con đẻ, thậm chí còn đối xử tốt hơn cả tôi, không hề bạc đãi cô ta.
Ngay lúc mẹ tôi chủ động đưa tay kéo Lâm Kiều Kiều thì…
[Có nên nói với mẹ không nhỉ? Thực ra Lâm Kiều Kiều là con riêng của ba.]
Tôi thấy đôi tay nắm tay Lâm Kiều Kiều của mẹ rõ ràng run lên một cái.
Bà nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn về phía tôi.
Tôi chớp chớp mắt, nhìn bà ra vẻ vô tội.
Mẹ tôi cau mày, tưởng rằng mình bị ảo giác.
[Tiếp theo, Lâm Kiều Kiều sẽ lao vào lòng mẹ khóc lóc kể lể. Từ đó sẽ được sự đồng cảm của mẹ.]
Ngay sau đó, tôi thấy Lâm Kiều Kiều chủ động lao vào lòng mẹ tôi, khóc lóc thảm thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!