Chương 40: Diệp Thâm

Bạch Đường Sinh nhìn Diệp Thâm mặc áo khoác màu tối tay ôm nguyệt quý đứng ở cửa, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.

Ô Bách Chu đi phía sau y: "Anh ta muốn đến thăm em."

Đối với việc Diệp Thâm biết mình phẫu thuật cậu cũng không ngạc nhiên.

Cậu nhận lấy bó hoa Diệp Thâm đưa đến, "Anh tới vừa khéo, đúng lúc tôi sắp xuất hiện, có muốn cùng đi ăn cơm không?"

"Được." Diệp Thâm thoạt nhìn có chút trầm mặc, nói xong lại bổ sung một câu: "Tôi mời khách."

Bạch Đường Sinh không ý kiến chuyện này, vì Diệp Thâm ở đây nên Hà Nhiên không đi theo.

Cậu ta lái xe về trước tiện thể mang đồ cá nhân của Bạch Đường Sinh đến chỗ Ô Bách Chu.

Diệp Thâm đưa hai người tới Thạch cư.

Khi Bạch Đường Sinh ngồi vào phòng riêng mới nhận ra, bữa cơm này của Diệp Thâm đã có kế hoạch từ trước, nếu không đột nhiên tới sẽ không có phòng riêng cho bọn họ.

Cả quá trình gọi món Diệp Thâm luôn trầm mặc, chỉ có thanh âm của Ô Bách Chu nói chuyện với phục vụ, không lấy cay, không nhiều dầu mỡ, hải sản cũng không được lấy…

Bạch Đường Sinh có chút bó tay, "Em đã ăn nhạt hơn nửa tháng rồi…"

Ô Bách Chu trấn an nhìn cậu một cái, "Nhịn một chút, chờ kiểm tra lại không có vấn đề gì em muốn ăn cái gì cũng được."

"Được." Bạch Đường Sinh cười: "Em muốn ăn đồ ăn anh làm."

Ô Bách Chu trả lời không chút do dự: "Được."

Đối với cách ở chung của hai người họ Diệp Thâm dường như có vẻ hiếu kỳ, do dự hỏi: "Hai người…"

Bạch Đường Sinh uống một ngụm nước, không nói gì.

Ô Bách Chu dừng lại đáp: "Một lần nữa giới thiệu cho anh, đây là...! Người yêu tôi."

"A." Diệp Thâm có chút giật mình: "… Thật tốt quá."

Bạch Đường Sinh không hề trốn tránh ánh mắt tò mò xem xét của Diệp Thâm.

Cậu bình tĩnh mà nhìn lại, phát hiện Diệp Thâm đã thay đổi nhiều so với lần trước… Càng giống với ông chủ Thâm Ý đời trước kia trong trí nhớ cậu.

Tốc độ lên đồ ăn của Thạch Cư rất nhanh, phục vụ mặc sườn xám bưng khay đi vào, giới thiệu các món dọn lên theo thứ tự.

Diệp Thâm tùy ý gắp một đũa đưa vào miệng, "Cậu có đau không?"

Bạch Đường Sinh bị câu hỏi bất thình lình này làm cho sửng sốt: "Gì cơ?"

Tay cầm đũa của Diệp Thâm xiết chặt: "Trong đầu có một khối u… Có đau không?"

"Không đau, tôi mới chỉ là giai đoạn đầu mà thôi, vẫn chưa có dấu hiệu rõ ràng gì."

Bạch Đường Sinh ăn nấm tre Ô Bách Chu gắp cho, châm chước nói: "Nhưng giai đoạn cuối có lẽ sẽ có rất nhiều triệu chứng…"

"Cân nặng sẽ dần tụt dốc, đầu đau không chịu nổi, có khi mất ngủ cả đêm, trạng thái tinh thần rất xấu, chán ăn, người nhanh chóng gầy ốm, trí nhớ giảm, có đôi khi sẽ mơ màng không thể suy nghĩ… Cứ như dùng ma túy vậy."

Ô Bách Chu ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ nhíu mày.

Lời Bạch Đường Sinh nói tựa như cậu đã từng thật sự trải qua, hắn nghe mà trong trong lòng không yên.

Nếu hắn không phát hiện bệnh tình của Bạch Đường Sinh, vậy thì không lâu sau, có phải Bạch Đường Sinh sẽ phải trải qua mọi thứ trong lời em ấy nói hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!