Bạch Đường Sinh không rõ vì sao anh ta đến đây nên cũng khách sáo vài câu.
Thật ra cậu phát hiện khí sắc của Vưu Trinh rất kém, khi trang điểm thấy không rõ, nhưng tẩy trang rồi lại lộ hẳn ra.
"Gần đây có phải trong người thầy Vưu không khỏe hay không? Vừa hay đang ở bệnh viện, anh có muốn đi kiểm tra thử không?"
Vưu Trinh lại lắc đầu,
"Tôi đã kiểm tra rồi."
Hai người lại cười nói hàn huyên vài câu, Vưu Trinh đột nhiên nói:
"Trước kia tôi đã từng hợp tác với ảnh đế Ô, chỉ cảm thấy con người anh ta rất lạnh lùng. Lần này tới đây lại phát hiện anh ta không phải lạnh lùng, chỉ là với ai mà thôi."
"Tỷ như, anh ta với cậu rất ôn hòa, giống như là với bạn bè bình thường quen biết đã lâu."
Bạch Đường Sinh sửng sốt, không biết tại sao, nhưng vẫn trả lời:
"Thầy Ô thoạt nhìn thì không dễ ở chung, về sau quen rồi thật ra anh ấy là một người rất dịu dàng chu đáo."
Vưu Trinh cười cười:
"Đây là lần đầu tiên nghe có người mô tả ảnh đế Ô dịu dàng."
Nụ cười của anh ta chẳng loan đến đáy mắt, rồi lại bình tĩnh mà dời đề tài đi,
"Ảnh đế Ô vốn là định giới thiệu cậu đến truyền thông Thâm Ý cậu biết không?"
…
Bạch Đường Sinh thật sự không biết.
Đời trước đúng thật là cậu đến Thâm Ý, nhưng lại là người bên kia chủ động liên hệ mình…
Song muốn nói trong đó là Ô Bách Chu nhúng tay, thật sự đúng là có khả năng.
Nụ cười của Vưu Trinh nhạt đi,
"Chuyện này cũng là A Thâm nói với tôi… Chính là vị trúc mã tôi thích gây xôn xao trên Weibo gần đây, Diệp Thâm."
Trong khoảng thời gian này ở đoàn phim, để tránh cho anh ta xấu hổ, mọi người đều ngậm miệng không nhắc tới chuyện trên hot search Weibo, không ngờ chính Vưu Trinh lại đột nhiên nói tới.
Bạch Đường Sinh nhíu mày, cậu không rõ cuối cùng thì Vưu Trinh muốn làm gì, nhưng có trực giác đối phương không có ác ý, vì thế cũng kiên nhẫn mà nghe.
"Chuyện tôi thích Diệp Thâm này… Là sự thật."
Bạch Đường Sinh có chút nhìn không thấu vẻ mặt lúc này của Vưu Trinh, trong mắt cất giấu nét bi ai, còn có sự thương hại.
Nếu bi ai là nhằm vào chính Vưu Trinh, vậy thương hại thì sao?
"Cậu ấy là thẳng, cho nên tôi thích cậu ấy gần mười năm, lại không nghĩ rằng bí mật này đột nhiên bị xé ra. Vì vậy, có thể đến bạn bè với cậu ấy tôi cũng không thể làm."
"Dù sao cũng may, cậu ấy đã đính hôn rồi, tôi cũng nên buông bỏ đoạn cảm tình này đi thôi."
Bạch Đường Sinh do dự, lúc sau hỏi:
"Anh ta… Thích cô gái kia sao?"
Cậu biết cô gái kia là ai, là cô con gái út nhà họ Chúc, Chúc Thuần Sấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!