Chương 81: Phiên ngoại 3: Vưu Trinh Diệp Thâm [Toàn văn hoàn]

Diệp Thâm thoáng sửng sốt: "Cậu họ Vưu?"

"Tôi là em họ của Vưu Trinh, biết hôm nay là ngày giỗ của anh ấy cho nên đến thăm viếng."

"Khó trách lại giống như vậy…"

Diệp Thâm biết rõ tình hình trong nhà Vưu Trinh, khi Vưu Vọng nói là em họ y cũng không hề nghi ngờ.

"Khó được có người tới thăm A Trinh, cảm ơn."

Diệp Thâm vốn định rời đi, nhưng nhìn khuôn mặt vô cùng giống Vưu Trinh này, cuối cùng vẫn không cam lòng cứ thế mà đi. Y đi cùng Vưu Vọng đến mộ Vưu Trinh, trên mặt Vưu Vọng là vẻ phức tạp khó nói thành lời mà Diệp Thâm không hiểu.

"Cậu tới bằng cách nào?"

"Bắt xe."

Không biết có phải là ảo giác của Diệp Thâm hay không mà Vưu Vọng có vẻ cứng ngắc kỳ lạ với y.

"Thế tôi đưa cậu về vậy." Diệp Thâm ngẫm nghĩ: "Tôi mời cậu ăn một bữa đi, muốn nói chút về chuyện của A Trinh."

Diệp Thâm đưa người đến Thạch Cư trước đây y và Vưu Trinh thường đến.

Diệp Thâm hỏi thăm vài chuyện bên nhà cha mẹ Vưu Trinh, Vưu Trinh cũng không có trí nhớ của Vưu Vọng, chỉ có thể úp mở nói cho qua vài câu.

Anh sợ nói nhiều sai nhiều, lại khiến Diệp Thâm nhìn ra chút sơ hở gì. Tạm thời anh vẫn chưa muốn để Diệp Thâm nhận ra mình, anh còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Diệp Thâm như thế nào.

"Mực này rất ngon…" Giọng Diệp Thâm bỗng im bặt đi.

Vưu Trinh nghi ngờ ngẩng đầu: "Làm sao vậy? "

Anh bắt gặp ánh mắt Diệp Thâm dừng bên cạnh chén mình, chỗ đó có vài miếng hành lá và rau thơm bị lựa ra.

Từ trước đến nay Vưu Trinh không thích những thứ này.

Lòng anh giật thót lên, điềm nhiên như không có gì nói: "Từ nhỏ tôi đã không thích ăn những thứ này rồi."

Ánh mắt Diệp Thâm sâu đi: "A Trinh cũng không thích. "

Vưu Trinh cúi đầu giải thích: "Cho nên mới là người một nhà. "

Vưu Trinh thở dài trong lòng, cố gắng không để mình nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong, Diệp Thâm rút ra điếu thuốc đưa đến tay Vưu Trinh: "Làm một điếu? "

Vưu Trinh vô thức nhận lấy, lại nhớ ra cơ thể này của mình nên không biết hút thuốc, vội trả lại: "Tôi không hút."

Diệp Thâm không nói gì, ánh mắt lưu lại trên tay anh một lúc, con ngươi càng sâu thẳm.

Xong bữa Diệp Thâm trực tiếp đưa anh về, Vưu Trinh vốn tưởng rằng Diệp Thâm sẽ có chút nghi ngờ, lại phát hiện Diệp Thâm không hề nhiều lời, chỉ nói một câu "Tạm biệt" rồi rời đi.

Diệp Thâm cũng không lái xe đi xa, sau khi rẽ vào một khúc cua y lại đạp mạnh thắng, dừng ở bên đường.

Giờ phút này không một ai có thể tả được sóng to gió lớn trong lòng y. Nói đến người hiểu rõ Vưu Trinh nhất trên đời này, y nhận thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.

Vừa rồi ở cạnh Vưu Vọng trong một khoảng thời gian ngắn, nhất cử nhất động của người nọ đều mang theo bóng dáng của Vưu Trinh. Trừ gương mặt đó không nói, vài thói quen ăn uống đều giống nhau như đúc. Thích dùng đũa bóc vỏ tôm, quen cầm muỗng tay trái, kẹp điếu thuốc sẽ dùng ngón áp út và ngón giữa, khi căng thẳng sẽ vô thức vuốt xương quai xanh…

Đời này sẽ có hai người mang thói quen y hệt nhau sao? Dù là hai người có quan hệ huyết thống Diệp Thâm cũng không tin.

Y gọi điện ra ngoài: "Giúp tôi tra một người… Cậu ta tên Vưu Vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!