Chương 47: Mùng một

Mùng một đầu năm cũng không có gì đặc biệt, hai người ngủ đến giữa trưa mới rời giường. Ô Bách Chu dùng gà mái già hầm nhừ hôm qua nấu hai bát mì, đưa đến tận bên giường chỉ thiếu điều đút cho Bạch Đường Sinh ăn.

Tối hôm qua làm có chút tàn nhẫn, trâu cày còn chưa mệt chết mà ruộng cày đã muốn nát rồi.

Bạch Đường Sinh ăn xong mấy miếng mì cuối cùng, "Lát nữa chúng ta đi trung tâm mua sắm đi?"

"Hửm?"

"Em đến nhà người lớn anh chúc tết." Bạch Đường Sinh uống một ngụm canh gà, "Cũng không thể đi tay không chứ?"

Ô Bách Chu không từ chối tâm ý của Bạch Đường Sinh, đối với hắn, dù sao dì nhỏ vẫn khá đặc biệt.

"Vậy đi ra ngoài một chuyến." Ô Bách Chu nhận cái bát không Bạch Đường Sinh đưa, "Tiện thể đến thăm nhà Tề Kỳ."

Dọn dẹp xong, Bạch Đường Sinh cảm thấy eo mình đã đỡ hơn nhiều, hai người thay quần áo lái xe ra ngoài.

Chuyện chọn quà này có lẽ với mỗi một tên đàn ông đều là nan đề. Bạch Đường Sinh đi ngang qua từng quầy hành, đi vào chọn lựa xem thử, lại không có thứ gì đặc biệt vừa lòng.

"Thật là khó." Bạch Đường Sinh thở dài: "Dì nhỏ anh lại dễ mua, nhưng dượng nhỏ anh thì sao bây giờ?"

Ô Bách Chu cũng không đưa ra được ý gì hay. Tuy rằng quan hệ của hắn và dượng nhỏ không tồi, song cũng không phải là rất hiểu biết, hắn đúng thật là không biết dượng nhỏ thích thứ gì.

"Tôi hỏi Hạ Đông một chút."

Bạch Đường Sinh gật đầu, tán chuyện trong nhóm mấy ngày, cậu biết được tên thật của ZERO là Hạ Đông, là một người tính tình không tồi.

Ít nhất mặt ngoài vô cùng hướng ngoại hoạt ngôn, nhưng lại không biết vì sao sau đó có thể viết ra kịch bản như Chẳng cầu.

"Anh ta nói cha anh ta thích rượu." Ô Bách Chu nói.

"…" Bạch Đường Sinh đỡ trán: "Bây giờ ở đâu có rượu ngon đây?"

"Tôi có cách." Mắt Ô Bách Chu nhiễm ý cười, "Em cầu xin tôi đi."

"…" Bạch Đường Sinh không giãy giụa đến một giây đã thỏa hiệp: "Xin anh đấy."

"Làm chút hành động thực tế đi?" Ô Bách Chu chỉ vào mặt của mình mà cười.

"… Thiếu trước được không?"

Mùng một đầu năm trung tâm mua sắm tuy rằng vắng vẻ, nhưng cũng không phải là không có người. Đôi khi sẽ có tốp hai tốp ba người đi ngang thấy hai người vóc dáng cao gầy khí chất tách biệt này sẽ liếc nhìn một cái.

"Thế rượu cũng thiếu trước vậy, hai ngày nữa rồi cho em." Ô Bách Chu cự tuyệt.

Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ, cậu nhìn lướt xung quanh vài lần, nhanh chóng hôn lên mặt Ô Bách Chu một cái.

Ô Bách Chu kinh ngạc phát hiện, vành tai Bạch Đường Sinh có chút đỏ.

"Xấu hổ à?" Ô Bách Chu nhướng mày: "Trên giường cũng đâu có thấy em xấu hổ."

"…" Bạch Đường Sinh kéo Ô Bách Chu vào một hiệu cửa hàng thường thấy, "Em xem như nhìn thấu thầy Ô anh."

Vừa vào cửa cậu đã bị một cái khăn quàng cổ hấp dẫn chú ý. Vẻ ngoài không phải là rất mới lạ độc đáo, nhưng lại vô cùng có khí chất, chất vải cũng rất mềm mại.

Nhân viên tư vấn tươi cười chào đón: "Anh là muốn mua tặng người khác sao?"

Bạch Đường Sinh theo bản năng khẽ đỡ khẩu trang: "Đúng vậy."

Nhân viên tư vấn thoáng khựng lại, nụ cười trên mặt càng sâu: "Mạo muội hỏi một câu là tặng cho bạn gái sao, mẫu này tặng bạn gái có thể không phù hợp lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!